THÁNG TƯ, TÁCH TRÀ NGUỘI VÀ KÝ ỨC NĂM NÀO…

Có lẽ trong mỗi người đều cất giấu cho riêng mình một điều hoài niệm về mối tình xưa cũ. Không phải còn yêu, mà vết thương vốn đã in hằn trong trái tim chỉ cần đợi dịp là có thể dội về không kiểm soát. Bởi cảm xúc như một tách trà nguội, vẫn vị đắng chát nhưng đã mất dần mùi hương vốn có của mình. Nỗi đau ấy vẫn đau, chỉ là thời gian làm vơi đi thù hận.

Tách trà nóng trên tay vốn dĩ có thể làm bỏng người cầm nó bất cứ lúc nào. Nhưng rồi vẫn lựa chọn giữ chặt đấy thôi, dù biết kết quả sẽ đau và sau cùng sẽ nhạt. Tình cảm của chúng ta vốn dĩ có thể buông bỏ, lời nói dối vụng về em đã có đáp án từ lâu, chỉ là vẫn cố chấp níu kéo đấy thôi. Nhưng kết quả thì anh thấy đấy, chẳng có gì thay đổi!


Em chẳng còn trách anh về lỗi lầm năm đó, anh cũng chẳng còn day dứt về những tổn thương đã mang lại cho em. Có lẽ nỗi đau theo một cách nào đó đã khiến hai trái tim sợ hãi với gió giông, bào mòn đi tuổi trẻ, để rồi lựa chọn cách lặng im như vỏ bọc để bảo vệ bản thân mình.

Em chẳng còn là cô gái tuổi mười tám vì tình yêu mà đắm chìm trong nước mắt, anh cũng chẳng còn là gã si tình quỳ gối xin tha thứ trước cổng nhà. Hai chúng ta chẳng còn là những con người trẻ dại của năm ấy, liều mình sống chết bởi yêu.

Ở cái tuổi chênh vênh hai mươi mấy, mọi thứ đều dở dang. Tình cảm, sự nghiệp hay bất cứ điều gì, chỉ cần chạm tay vào cũng thấy mình dang dở. Huống hồ gì là một nỗi đau xưa cũ, khi đã nguội lạnh thì vẫn còn ở đó, chỉ là mình bận rộn nên vội lãng quên đi.

Xa nhau đủ lâu để ánh mắt trở nên xa lạ, vô tình gặp lại nhau vào một ngày tháng Tư thật đẹp. Nhưng nắng chẳng còn đủ chói chang, và hồi ức chẳng còn đủ lớn lao để tìm về những mộng mơ thuở trước nữa rồi.

Bởi chúng ta đã trưởng thành, và chúng ta lại chấp nhận một lần nữa lướt qua nhau…

Thanh Hằng

Bình luận Facebook