CÓ LẼ CHẲNG DỄ DÀNG

Anh à, lấy gì để che chắn mong manh
Những giấc mơ chẳng bao giờ lành trong đêm thu lạc lối
Anh à, lấy gì để tựa vào mỗi tối
Khi mà trở về, em đối diện chính em.

Hai mấy tuổi rồi bỗng nhiên chợt thèm
Một người bảo nín đi, đừng khóc nữa
Bươn chải đủ rồi, tự dưng cần một bờ vai để tựa
Để lại thẳng lưng giữa đời như những năm qua.

À, thì ra
đàn bà cận ba mươi vẫn còn lắm thiết tha
Nhưng nghiêng bên nào cũng thấy lòng mình đổ
Cười khẩy trước muôn lời mật đường, cám dỗ
Để tự vỗ về mình bằng mơ ước tinh khôi.

Mơ ước của đàn bà cận ba mươi có lẽ giản dị thôi
Những ngày bình yên ngồi tựa vai nhau hát
Những bữa cơm chiều vài món canh rau ngọt nhạt
Mà cứ cười hoài. Vì vui.

À, thì ra
đàn bà cận ba mươi lại có lắm người thăm hỏi tới lui
Mà nhìn đâu cũng thấy toàn lọc lừa, dối trá
Có lẽ va vấp nhiều nên dễ nghi ngờ thật giả
Chẳng như thuở đôi mươi, yêu thế, chẳng nghĩ gì.

À, thì ra
đàn bà cận ba mươi cứ nhớ về một mối tình giờ chẳng còn chi
Mối tình đầu tiên, nay ở ghì trong lồng ngực
Bàn tay đã kịp nắm đâu mà từng ấy năm thao thức
Một lần chạm môi.

À, thì ra
đàn bà cận ba mươi cũng đơn giản thế thôi
Cũng khóc, cũng cười, cũng cả tin và hoài nghi như bao nhiêu tuổi khác
Chỉ là chưa trọn vẹn điều gì nên lòng bàng bạc
Hoang mang.

Để yêu một người đàn bà cận ba mươi
có lẽ chẳng dễ dàng!

Lê Hồng Mận

Bình luận Facebook