NẾU CÓ THỂ QUAY NGƯỢC CHIỀU NĂM THÁNG
Có những ngày Sài Gòn mưa rả rích, nắng ngủ quên trên những bậc thềm, ngày cứ vậy mà lãng đãng trôi đi chậm rãi. Người ta tay nắm tay nhau đi trên những con đườn...
Chỉ cần người thân mạnh khỏe
Là lòng ta thấy bình yên
Chỉ mong mỗi sớm mai lên
Thấy nụ cười hiền – Cha, Mẹ.
Nghe tiếng hồn nhiên con trẻ
Lòng ta đủ nhẹ nhõm rồi
Tiếng chồng, tiếng vợ êm môi
Đời trôi trong niềm thanh thản.
Ta bà… vô thường… hữu hạn
Lắng tâm lọc gạn bụi trần
Kim tiền, danh lợi chen chân
Cố chấp oằn thân… đau khổ.
Xuôi tay, xác vùi dưới mộ
Rộng, dài – ba tấc đất sâu
Nhắm mắt – khép vòng ái, ố
Nghìn thu chôn kiếp bể dâu.
Chắp tay mong ước, nguyện cầu
Trên đầu bầu trời nắng tỏa
Dưới đất xanh mầm hoa lá
Vạn vật tương sinh bình hòa !…
MỘC MIÊN
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM