BẠN CÙNG BÀN – TỚ THÍCH CẬU
Cuối hạ đầu thu cái thời tiết nóng nực khiến con người ta như chỉ muốn chui vào trong tủ lạnh mà ở luôn dần biến mất và thế vào đó là tiết trời mát mẻ, dễ chịu. Thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua các tán lá hay khóm tre như đang đùa nghịch tạo ra những âm thanh xào xạc nghe rất vui tai.
Khoan nói về thời tiết. Kể về tôi – cô gái cấp 3 cũng chẳng xinh xắn hay dễ thương cho lắm nhưng cũng không đến nỗi nào, IQ thì cũng bình thường, năm ấy vừa tròn 17. Người ta nói: “Tuổi 17 mới bắt đầu thanh xuân, Tuổi 17 là những khoảnh khắc không ngừng sai lầm. Nhưng dù là sai trái đến đâu đi chăng nữa đó vẫn chính là thanh xuân. Là thứ ta trân trọng và ấp ủ cho đến khi mình không còn lại gì cả…”
***
Lên cấp 3, tôi đi học xa nhà hơn. Trường học cách nhà tôi khá xa, phải mất hơn 15p đồng hồ đi xe buýt. Và tất nhiên hằng ngày tôi đi học bằng xe buýt. Minh cũng thế. Minh và tôi học chung lớp. Minh là một anh chàng đẹp trai cũng thuộc dạng Hot boy của khối, cậu ta học rất giỏi, nhất là toán. Nếu chỉ tiếp xúc vs Minh qua loa thì có thể nhận xét Minh là con người lạnh lùng, ít nói nhưng thực ra khi hiểu rõ về Minh thì ta lại cảm thấy cậu vô cùng ấm áp. Nhà Minh và nhà tôi cùng nằm trên một tuyến đường cách nhau không xa lắm. Nhà gần nhau cộng thêm học chung lớp thế nên ngày ngày tôi và cậu cùng đi học cứ 6h15p là hai đứa có mặt tại trạm xe. Cứ thế thời gian ngày một trôi đi và tôi dần nhận ra ở cái tuổi 17 này, cái tuổi đẹp nhất của những năm tháng thanh xuân tuy đẹp mà ngắn ngủi. Tôi đã thích Minh. Thích cái cách cậu cười, cậu lau kính, cậu làm bài hay cả những lúc cậu ngủ gật nữa. Nói chung là tôi thích tất cả mọi thứ ở cậu.
Hơn một năm trời đi học chung, học cùng lớp thế nhưng chưa một lần tôi và Minh có cơ hội nói chuyện lâu với nhau, những chuyện tôi nói với Minh thường là những mẩu chuyện nhỏ kể về đồng bài thập dài lê thê trên lớp, hay những câu chuyện về thời tiết chán phèo. Thường thì tôi bắt chuyện trước. Minh chỉ ù ờ cho qua hay thậm chí chả thèm mở miệng ra nói câu nào mà chỉ gật đầu một cái cho xong. Thế nhưng tôi lại rất thích những phút giây như thế.
Vào học kì I được vài tuần cố giáo chủ nhiệm chúng tôi nói sẽ cho đổi chỗ theo ý thích của các bạn đễ chúng tôi có cơ hội được thoải mái cùng nhau mà học tập chứ không ép bạn này bạn kia phải ngồi với nhau theo sự sắp sếp của cô sẽ rất gò bó Tuy nhiên việc đổi chỗ này phải hợp lý và không gây ảnh hưởng đến kết quả học tập cũng như thành tích của lớp nếu không sẽ cho về ngồi như cũ.
…..Thế là tôi lại có chủ đề mới để nói với Minh….
Chuyến xe buýt hôm ấy, Tôi mạnh dạn hỏi cậu.
– Này! Cậu thích ngồi cùng ai???
Minh không đáp. Tôi gặng hỏi thì Minh miễn cưỡng trả lời:
– Ngồi với ai chả được.
Biết trước được cậu sẽ trả lời như vậy nhưng nói thật thì tôi vẫn có chút thất vọng bởi tôi nghĩ ‘Lửa gần rơm lâu ngày còn cháy’
Dường như nhận ra vẻ mặt của tôi cậu buông một câu khiến tôi hơi bất ngờ:
– Nói muốn ngồi cùng cậu thì cậu có tin không?
Cái gì cơ…Muốn ngồi cùng tôi??
Tôi ngước lên nhìn Minh bằng ánh mắt ngạc nhiên. Cậu cốc nhẹ đầu tôi một cái rồi bảo:
– Sắp đến trường rồi kìa chuẩn bị xuống thôi nghĩ gì thế??
Cái gì đang diễn ra vậy??? Cậu vừa cốc đầu tôi???
Không thể tin được. Tôi cứ đứng ngây người ra khiến cậu phải kéo tôi đi thì mới xong…
Tùng…tùng… tùng Tiếng trống vang lên báo hiệu một tiết học mới. Tiết nay là tiết cô giáo chủ nhiệm và tất nhiên như tôi đã nói chủ đề chính hôm nay là đổi chỗ. Đầu tiên cô hỏi chúng tôi muốn ngồi cùng bàn với ai thì đề nghị với cô. Bọn lớp tôi nhao nhao lên, nào thì ‘Ra đây với tao” đứa lại “Hay tao ra cùng mày”…
Đến lượt tôi cô hỏi:
– Nhi! Em muốn ngồi cùng ai?
Nói thật thì trong lớp tôi chẳng chơi thân hẳn với ai. Đơn giản chỉ là những giao tiếp bình thường, cũng nói chuyện vui vẻ với nhau nhưng chưa đến mức gọi là tri kỉ. Tôi lướt một vòng quanh lớp xem có thể ngồi cùng ai bất giác tôi đưa mắt về phía Minh thấy cậu cũng đang nhìn tôi rồi ra hiệu như thể bảo tôi có thể ngồi với cậu.
Lấy hết can đảm tôi trả lời cô:
-Nhật Minh ạ.
Cô gật đầu . Rồi tôi tiến tới chỗ Minh. Cả lớp nhìn tôi bằng ánh mắt do thám rồi lại quay sang nhìn Minh. Minh dường như không để ý xung quanh cậu nói:
– Ngồi xuống đi. Bây giờ thì tin tôi nói thật chưa???
Tôi gật đầu rồi cười. Nhẹ nhàng ngồi xuống kế bên Minh
Minh cũng sắp xếp đồ của mình gọn gàng hơn để tôi có chỗ rộng rãi mà để đồ dùng của mình
Thế là từ hôm đấy tôi với Minh là “Bạn cùng bàn”
Hằng ngày tôi cùng minh đi học, đến lớp Minh chỉ dạy tôi những bài tập khó, nói cho tôi những công thức tính nhanh mà Minh học được. Tôi và cậu dần trở lên thân thiết hơn.
Được ngồi cùng bàn và đi học chung với người mình thích thì còn gì bằng chứ….
Thế nhưng tôi cứ nghĩ những khoảnh khắc tươi đẹp của năm tháng thanh xuân ấy sẽ kéo dài thì ôi thôi. Hết học kì I Minh làm đơn xin chuyển trường vì lý do bố Minh bị điều đi công tác trong TPHCM 2 năm. Chuyện gì sắp sảy ra. Thế là tôi sẽ không còn được Minh chỉ bài, không còn được mượn đồ dùng của cậu hay thậm chí được cậu ‘CỨU SINH’ khi phải lên trả bài nữa.
Cậu đi mà không chào tạm biệt tôi được lấy 1 câu, Facebook cũng không có lấy được một tin nhắn. Cậu rời xa tôi cũng nhẹ nhàng như lúc cậu đến vậy.
Minh chuyển đi, Tôi ngồi một mình. Thời gian đầu quên Minh là điều không dễ dàng với tôi, những điều tôi làm khi tới lớp chỉ là bài tập và nhớ tới Minh. Tôi cũng ít trò chuyện với các bạn hơn trước, ai hỏi gì tôi trả lời đấy không thì thôi. Phải mất khá lâu sau thì tôi mới dần quên đi Minh nói đúng hơn là quên đi sự xuất hiện của cậu. Nhưng hình bóng của Minh thì chưa bao giờ tôi quên được. Tôi vẫn thường xuyên vào trang cá nhân của cậu xem có chấm xanh không, xem cậu có share hay post gì không. nhưng nhận lại là sự biệt vô âm tín. Minh bước khỏi đời tôi nhẹ nhàng như thế đấy.
***
Thấm thoát đã gần 2 năm. Thế là chúng tôi sắp bước vào kì thi quan trọng của cuộc đời mình – Kì thi đại học. Việc học ở trường dày đặc, cộng với lịch học thêm chi chít tôi không còn thời gian nghĩ tới mấy chuyện linh tinh nữa, kể cả Minh, Tôi không còn vào xem face của cậu như trước nữa, cũng không hỏi dò về tin tức của cậu nữa, việc quan trọng nhất đối với tôi bấy giờ là THI ĐẠI HỌC.
Năm ấy tôi thi đỗ trường ĐH Y. Tôi lại đi học xa nhà hơn nữa. Tôi thuê ở trọ trên thành phố để tiện cho việc học tập. Lên đại học cũng thú vị được sống trong một môi trường hoàn toàn mới, sống xa gia đình, thêm nữa thầy cô, bạn bè mới, mọi thứ gần như đều mới mẻ đối với tôi. Ban đầu thì không quen cho lắm nhưng lâu dần tôi cũng quen với cuộc sống khi lên đại học. Tôi thấy cũng rất thú vị. Tôi có rất nhiều bạn mới, thế nhưng thỉnh thoảng tôi lại nhớ về những kỉ niệm năm c3, và tất nhiên nhớ cả những kỉ niệm về Minh nữa.
2 năm sau – Kể từ khi Minh chuyển đi.
Hôm ấy trời mưa tầm tã, Trên chuyến xe buýt về phòng trọ, tôi chợt nhận ra một hình ảnh vô cùng quen thuộc mà có thể nói là hình ảnh khiến tôi nhớ đến nhiều nhất ngồi ngay phía đối diện mình.
Là Minh saoo???
Tôi không tin vào mắt mình nữa.
Tại sao Minh lại xuất hiện ở đây ??? Bao nhiêu câu hỏi dồn dập trong đầu tôi: ‘Có phải Minmh không??, Minh có nhận ra tôi?, Nếu đúng liệu có lên nói hết tất cả cho Minh biết rằng tôi vẫn rất nhớ cậu, rằng tôi thích cậu??, . . . “
Chưa kịp định hình lại thì cậu ấy quay sang phía tôi, nhìn một hồi lâu như muốn kiểm tra thật kĩ, bất ngờ cậu lên tiếng:
– Nhi?? Có phải cậu đấy không?
Tôi không đáp. Cậu lại hỏi tiếp:
– Nhi??
Mới 2 năm mà cậu đã quên tôi rồi sao mà còn hỏi – trả vờ giận dỗi tôi quay mặt đi nhưng quả thực thì tôi vui lắm, hóa ra cậu vẫn nhớ tới tôi.
Biết rằng cậu không nhìn nhầm, Minh chạy qua ghế bên phía tôi ngồi. Tôi đỏ bừng mặt.
– Thế nào. Quên anh đây rồi sao??
– Nhớ còn không hết ý. quên lsao được-Tôi thầm nghĩ nhưng vẫn chưa chịu quay ra nhìn Minh.
– Thôi nào quay ra đây tớ bảo- Minh kéo tay tôi.
Cuối cùng tôi cũng chịu quay ra nhìn Minh. Minh hỏi tôi:
– Bác sĩ tương lai bây giờ thế nào rồi??
Sao Minh biết tôi học Y??? Cậu theo dõi tôi ư??
Minh không nói gì mà chỉ nhìn tôi cười, giường như cậu biết tất cả về tôi, còn tôi thì không hề.
Bỏ qua chuyện vì sao Minh biết tôi học Y. Sau đó cậu hỏi nhiều thứ về tôi, hai chúng tôi trò chuyện với nhau, cũng không quên ôn lại những kỉ niệm đẹp thời c3 nhưng không mảy may nhắc đến chuyện năm đó Minh đi.
Trò chuyện hồi lâu, cũng sắp đến xóm tôi trọ, tôi phân vân không biết nên nói cho Minh biết tình cảm tôi dành cho cậu không, không nói thì khó chịu, nói ra tôi sợ Minh lại ghét tôi. Lúc xe chuẩn bị dừng Lấy hết can đảm tôi vội nói:
– Minh này! Tớ nghĩ năm đấy tớ thích cậu.
Nói rồi tôi bước nhanh xuống xe mặc kệ ánh mắt của mấy người xung quanh và cả ánh mắt của Minh nữa.
Về đến nhà tôi vẫn không khỏi hồi hộp không biết khi tôi nói ra tất cả thì tôi và Minh sẽ ra sao?
Câu trả lời có ngay khi tôi vào facebook của mình.
BẠN CÓ TIN NHẮN MỚI
Là tin nhắn của Minh?
Một dòng chữ viết bằng Caps Lock:
“SAO CẬU KHÔNG NÓI ĐIỀU ĐẤY SỚM HƠN – NĂM ĐẤY TỚ CŨNG THÍCH CẬU ^-^”
S.T