CHUYỆN MÙA MƯA NGÂU NẰM CẠNH

“Từ đó mà trong năm yêu quý nhất là đến tháng bảy lại có mưa ngâu, vào những ngày như thế, sự nhớ nhung lại tràn về, bất giác, nhớ lại những ngày chập chững tối, nằm ôm em ngắm mưa ngâu qua khung cửa sổ trong căn phòng tối len lỏi ánh sáng.

Một cảnh tượng sến súa mà bất cứ ai cũng có thể mơ tới và tôi đã biến nó thành hiện thực, thiếu điều là có thể đánh đổi tất cả để quay lại cảm giác đó.”

(Vũ – Mùa mưa ngâu nằm cạnh)

***

Hạ Nhiên cười tươi, đôi mắt em ngập tràn hạnh phúc.

***

– Chào anh Khanh!

– Chào em!

Cô gái nhỏ trước mặt tôi bẽn lẽn, đôi mắt tròn xoe thơ dại, em nói với tôi trong ngập ngừng.

– Em muốn nói… là… em rất thích anh…

– Em nói là em thích anh?

– Dạ vâng ạ.

Đóa hoa màu trắng trên tay em đưa lên, những bông cúc họa mi hôm nay sao đẹp lạ lùng, trời lất phất mưa, câu tình yêu vừa ngang qua, tôi ngây ra nhìn em.

– Vậy tại sao em lại thích anh?

– Em nghĩ đó là tình yêu…Em có thể yêu anh không?

Những gì tôi có thể làm là nhìn em, nhìn em với chiếc ô màu đào, đóa cúc họa mi trên tay đưa về phía tôi. Em bây giờ là gì đây? Em có phải là giấc mơ trong chiều mưa của tôi? Tôi tự hỏi: “Tôi có thể yêu em không?”

***

Người ta hay nói tình đẹp là tình buồn. Ngày xưa, đọc những cuốn truyện của bác Nguyễn Nhật Ánh, tôi cũng buồn những chẳng thể nào hiểu nỗi lòng người tại sao lại rắc rối như vậy, rõ ràng là yêu nhưng lại nói không yêu, rõ ràng nói không yêu nhưng lại luôn dõi theo, dõi theo nhưng lại không nói. Nó như một vòng lẩn quẩn không lời giải, cuốn quanh, giày vò, làm con người ta phải buồn khổ thật nhiều. Lớn lên một chút, ba mẹ khuyên tôi không nên yêu sớm vì nó sẽ không có tương lai và sẽ làm tôi buồn, ảnh hưởng đến việc học tập. Tôi nghe lời ba mẹ và nghĩ rằng tình yêu chẳng có gì tốt đẹp, tôi bị ám ảnh về nỗi buồn tình yêu từ những câu chuyện tôi đọc, từ những lời răn dạy… Tôi đã như thế cho đến khi tôi vào năm ba Đại học, mọi thứ đã thay đổi, những câu chuyện buồn trước đây dường như không đe dọa được tôi. Lần đầu tiên tôi cảm thấy trong lòng mình kì lạ đến thế, tôi biết yêu?

Năm đó, tôi đã là sinh viên năm ba, cả hai năm đầu tôi vùi đầu vào bài vở, những môn Đại cương lằng nhằng, đau đầu, bạn bè vài ba đứa, đi chơi đây đó cũng chẳng nhiều. Tôi mong bốn năm trôi qua thật nhanh, cuộc sống của một đứa sinh viên cũng chẳng có gì thú vị. Tôi thích mưa, mặc dù có hàng ngàn người trong cái Sài Gòn này ghét nó, họ ghét phải ngâm mình trong những trận mưa to, nước không thoát kịp dâng lên tận đầu gối. Cảnh tượng đó quả thật xấu xí, tôi cũng ngại việc phải thích như vậy. Tôi thích mưa ở một khung cảnh khác, tôi thích mưa rả rích trên sân nhà, trong vườn lá, bầu trời tối lại, tôi trùm chiếc mềm ấm và ngắm mưa rơi. Đó mới thật sự là cơn mưa tôi thích. Người ta hay nôm na những cơn mưa bất chợt là đặc sản của Sài Gòn, tôi cũng nghĩ vậy và nhờ món đặc sản thú vị đó tôi mới biết em.

Hạ Nhiên, em là một thiên thần, em xuất hiện như những vì tinh tú, sáng chói, đẹp đẽ nhưng xa xôi. Cơn mưa hôm đó không nặng hạt, trời âm u, tôi cố chạy tìm chỗ trú. Ngẩn ngơ nhìn mưa, chiếc váy trắng xếp ly lướt qua, gương mặt đó đã làm trái tim nhỏ bé trong lòng ngực tôi phải đập thật nhiều. Thật thà mà nói, đây chắc có lẽ là sự rung động đầu đời chăng? Tôi cố không nhìn em, giấu đi sự thơ thẩn, tôi nghĩ mình nên vững vàng, đúng là ngốc nghếch, thật sự ngốc nghếch… Tôi đã đứng bên em suốt cơn mưa ấy mà không nói gì, chỉ im lặng nhìn mưa, nhìn sân trường Đại học vắng tanh.

Tối hôm đó, mưa vẫn rả rich, tách café nóng trên bàn, tôi quấn chiếc chăn quanh người ngôi bên cửa sổ và nghĩ thật nhiều về em. Làm sao có thể diễn tả được cảm xúc hiện tại, tôi không biết phải gọi nó chính xác là như thế nào… Có phải ông trời đã đứng sau vụ này, để cho tôi gặp em, tương tư về em, lại còn cho tôi thông tin của em? Hôm sau lũ bạn giới thiệu em cho tôi, em muốn xin vào Câu lạc bộ Ghi-ta của chúng tôi. Em tên Hạ Nhiên, là người Đà Lạt, 19 tuổi, tức là chỉ kém hơn tôi một tuổi, nhưng mà nhìn em nhỏ nhắn, đáng yêu làm sao… Ôi! Tôi lại không vững vàng nữa rồi… Tôi cố nghĩ mình nên làm gì đây, tôi gật đầu và bảo em hãy cố gắng, không biết rằng gương mặt không cảm xúc của tôi có che lấp được một cái lễ hội thật lớn đang mở ra trong lòng. Em nhìn tôi cười chào, có vẻ em cũng ngại với tôi, em không nói gì thêm nữa.

Từ đó, hai chữ Hạ Nhiên cứ mãi xuất hiện trong đầu tôi, thật khó khăn, con bé này khi nào mới thôi chạy nhảy lung tung trong tâm trí tôi. Tháng bảy mưa ngâu, có một truyền thuyết gắn liền với những cơn mưa này, về Ngưu Lang, Chức Nữ, và tất nhiên là chẳng mấy vui vẻ gì. Tôi chợt nghĩ, mình thích nước mắt của hai người họ đến thế ư, thật ấu trĩ! Bởi vì truyền thuyết đó, mọi người đều tránh né việc se duyên vào khoảng thời gian này vì sợ nó sẽ dang dở… Tôi lại nghĩ về Hạ Nhiên, tôi nghĩ đến tình yêu, tôi không muốn buồn cũng chẳng muốn phải dang dở, nhưng trong cơn mưa ngâu ấy tôi lại phải lòng em, quả thật nụ cười của Hạ Nhiên còn ấm hơn chiếc chăn tôi đắp. Từ ngày có Hạ Nhiên tiếng ghi-ta của tôi hay hơn hẳn, bạn bè tôi và cả Hạ Nhiên nữa đều khen nó rất tình cảm. Tôi nhìn em, tôi rất muốn nói tất cả là nhờ em, nhưng tôi đã không nói. Nhiều lúc tôi thật sự ghét chữ “nhưng” trong vế tiếp theo. Tình cảm tôi cứ vậy mà giấu kín, thầm lặng và có một điều tôi phải khẳng định lại, cái cảm xúc không biết diễn tả ra sao trong đêm mưa hôm gặp Hạ Nhiên đó gọi là tình yêu!

Thật sự đến bây giờ tôi mới thấm thía nỗi trăn trở của mình từ những năm xa xưa, tôi đã cảm thấy được việc rõ ràng là yêu nhưng lại nói không yêu, rõ ràng nói không yêu những vẫn cứ nghĩ về, cứ mãi nghĩ về nhưng không thể nói ra. Hạ Nhiên giỏi giang, xinh đẹp như thế, lẽ nào em ấy lại thích tôi, tôi chẳng để lại ấn tượng gì với em ấy. Trong mắt em ấy tôi chỉ là một người anh trong câu lạc bộ, trầm tính, thích mưa và hay sến súa. Tôi nghĩ việc đó chẳng hay ho gì đối với một đứa con trai, vì lũ bạn thường trêu tôi như thế. Tôi sẽ mãi mãi chẳng có một ví trí nào trong trái tim xinh đẹp của em… Biết làm gì hơn, tôi không dám làm bất cứ gì cả, không dám nói, cũng không dám nhìn lâu, chỉ luôn giúp đỡ em như một người anh lớn, vậy thôi, chỉ là.. vậy thôi. Giá như em đọc được suy nghĩ của tôi, em sẽ biết tâm trí của tôi nghĩ về em nhiều đến nhường nào, tôi mơ mộng về tình yêu nhiều như thế nào… Tình yêu này với tôi thật sự buồn như truyện của bác Ánh, như lời khuyên của ba mẹ tôi, nhưng tôi đã lỡ yêu mất rồi, Hạ Nhiên, tình yêu của tôi! Em có nghe tiếng lòng tôi đang nghiêng đi vì em.

Năm cuối Đại học đến nhanh như những gì tôi đã từng ước muốn, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy nó không nên tới. Tôi sẽ xa Hạ Nhiên, việc gặp gỡ em sẽ khó khăn hơn, và điều tôi lo lắng là lấy cớ gì để có thể gặp em… Thời gian này tôi lu bu cho việc thực tập và bài báo cáo tốt nghiệp, gặp gỡ Hạ Nhiên cũng không nhiều nữa. Tôi rất nhớ em. Hạ Nhiên, em có nhớ tôi không? Bóng đèn bàn vẫn sáng, Hạ Nhiên cùng những suy nghĩ vẫn vơ chìm vào giấc mơ, trong đấy tôi thấy toàn những điều hạnh phúc, thấy về tương lai… Có lẽ tôi đã nghĩ quá nhiều cho những điều hoàn hảo, Hạ Nhiên vẫn xa xôi đó thôi, tôi cố đưa tay với, nhưng em cứ đi xa mãi, xa mãi. Bài báo cáo vẫn đang dang dở, tôi giật mình, tiếp tục những việc bắt buộc phải làm, dù muốn dù không…

Tháng bảy lại đến, mưa ngâu đã đổ, tôi chuẩn bị tốt nghiệp. Kẻ si tình như tôi phải làm sao đây, tôi có nên đánh liều một phen để thổ lộ hết nỗi lòng mình, tôi sợ nếu không làm vậy chắc có lẽ chúng tôi sẽ “xa nhau như hai thành phố” mà tôi vẫn nghe trong một bài hát. Ai có thể thấu hiểu được cảm giác của tôi lúc này, tôi ngốc nghếch và sợ sệt. Tôi sợ Hạ Nhiên sẽ từ chối, chúng tôi sẽ không còn một lý do gì để nói chuyện với nhau. Người ta hay nói nếu bị từ chối sẽ có thể làm bạn. Tôi thấy “người ta” cũng hay đó chứ, họ chỉ nói, chỉ khuyên, nhưng họ không hiểu được lòng tôi sẽ tệ đến mức nào. Tôi không biết mọi người ra sao, nhưng tôi không đủ can đảm để có thể tiếp tục với việc làm bạn. Tôi chỉ muốn yêu em thôi, thật ích kỉ. Nhỏ Sa bạn tôi có nói : “Khanh chỉ có thể làm bạn lại với những người Khanh không yêu thôi, đã yêu rồi thì đó là yêu, tình yêu và tình bạn không song song, nó cần được xác định rõ ràng.” Nhỏ đó cũng yêu khá nhiều nên mọi lời nó nói kiểu như một triết gia. Và nhìn lại thì tôi thấy nó nói đúng quá còn gì. Lòng tôi vỡ vụn, tôi lại suy nghĩ về Hạ Nhiên. Tôi nghĩ rằng tôi nên thử một lần, dù có ra sao tôi vẫn phải nói với em rằng tôi thật sự rất yêu em. Hay là tôi sẽ chạy đi để khỏi phải nghe câu trả lời, tại sao tình yêu này lại làm tôi nhát cấy như một con thỏ, tôi chẳng phải rất kiên trì yêu em trong một năm qua hay sao, tại sao tôi phải giấu đi điều thật thà? Những câu hỏi cứ lộn xộn trong đầu tôi mà không có đáp án, có lẽ vì đáp án thật sự tôi cần là ở Hạ Nhiên.

Cơn mưa ngâu sụt sùi, tôi che chiếc ô băng qua sân trường đã ướt để vào hành lang. Tôi đứng đó và tiếp tục nhìn mưa, tôi quyết định sẽ đi tìm Hạ Nhiên, nhưng như có một phép màu, Hạ Nhiên đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, em nhỏ nhắn che chiếc ô màu hồng đào, tay cầm một đóa cúc họa mi. Đôi môi em mấp máy câu chào, và điều gì đó em muốn nói với tôi…

Vì tinh tú đẹp nhất trần đời đang đứng trước mặt tôi, tôi thật sự đã hết vững vàng như lần gặp đầu tiên. Tôi muốn đưa tay lên gương mặt xinh đẹp đó, em nói em thích tôi, tôi đã phải hỏi em lại một lần nữa để khẳng định mình không nghe nhầm. Hạ Nhiên hỏi tôi có thể để cho em ấy yêu tôi không, tôi có thể không. Tôi nhìn em, trái tim nhỏ bé của tôi sắp vỡ òa lên vì sự vui sướng. Tôi không biết nói gì, cơ miệng của tôi không cử động được, tôi chỉ có thể ôm lấy Hạ Nhiên.

– Anh xin lỗi! Vì chưa có sự cho phép của em mà anh đã yêu em mất rồi.

Hai tay Hạ Nhiên đặt lên lưng tôi. Tôi cảm nhận được nụ cười hạnh phúc của em ấy trên vai tôi.

– Thật sự thì từ lần đầu tiên gặp em ở đây, anh đã phải lòng em rồi.

Hạ Nhiên cười, một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng như làn khói lam chiều.

– Thật ra thì từ lần đầu tiên gặp anh ở đây, người phải lòng không phải chỉ mỗi anh.

Thế là tình cờ người mình yêu cũng yêu mình.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, khung trời Đại học hôm nay đẹp đến lạ thường. Chưa bao giờ tôi lại yêu mưa tháng bảy nhiều như thế. Khi tưởng rằng bầu trời đêm mưa không sao thì lại có một ngôi sao lung linh nhất đã rơi vào lòng tôi.

***

Hạ Nhiên kể cho tôi nghe rất nhiều điều hay ho, chuyện yêu thầm tôi trong năm qua, chuyện luôn dõi theo tôi, nhìn tôi thật lâu. Ở bên Hạ Nhiên tôi chỉ thấy những điều tuyệt vời như những giấc mơ ngày trước, nhẹ nhàng và ấm áp. Chúng tôi yêu nhau được hai năm, đó là chuỗi ngày hạnh phúc nhất của tôi. Tôi thích ôm Hạ Nhiên vào lòng vào những ngày mưa rơi, chúng tôi đều thích ngắm mưa, uống café nóng và nói về những ước mơ xa… Hạ Nhiên luôn bảo tôi đừng mơ mộng quá nhiều về tương lai, làm sao có thể biết được ngày mai. Những kỉ niệm tuyệt vời đừng nên vội quên đi, hãy gói gém cẩn thận để lâu ngày có thể mang ra mà nhớ về, phải biết được bản thân đã từng có những phút giây tuyệt vời như thế. Hạ Nhiên của tôi luôn giỏi giang, em hiểu biết và cẩn thận về mọi thứ, tại sao người yêu tôi lại hoàn hảo đến như vậy. Mọi câu ca tụng hay nhất trên đời tôi đều không tiếc dành cho em, cô gái nhỏ của tôi.

moi-tinh-dau-1

Chiều hôm đó, chúng tôi vẫn gặp nhau như mọi lần, Hạ Nhiên bảo tôi cứ ra quán đợi, em ấy sẽ đón xe ra sau. Hạ Nhiên từ trước đến bây giờ vẫn không đến trễ, nhưng nay em đã trễ hẹn. Tôi ngồi đợi em hai tiếng, tất nhiên tôi không trách em mà tôi lại lo. Tôi điện thoại liên tục cho em. Tôi thật sự rất cáu, không biết Hạ Nhiên gặp phải chuyện gì, lòng tôi như lửa cháy, nóng ran… Tôi chạy đến công ty của em, chạy đến nhà em mà vẫn không kiếm được người yêu. Tôi quay lại quán, Hạ Nhiên đã ngồi ở chỗ cũ mà hai đứa vẫn hay ngồi. Tôi chạy nhanh lại hỏi Hạ Nhiên tại sao không nhấc máy, rằng tôi rất lo cho em. Hạ Nhiên nắm lấy tay tôi nhẹ nhàng xoa dịu: “Em không sao mà, chỉ là có chút việc rắc rối ở công ty mà em phải đi tìm khách hàng, điện thoại em hết pin đây này, em xin lỗi anh!” Tôi không thể nóng giận với Hạ Nhiên được lâu, tôi cũng không muốn phải làm điều đó với em ấy. Tôi chở Hạ Nhiên về, em ấy ôm tôi thật chặt, tôi không biết, tôi đang suy nghĩ về một chuyện không hay ho nào đó, có phải tôi đã quá nhạy cảm…

Hôm sau Hạ Nhiên nhắn cho tôi nói rằng những ngày sau em rất bận vì công việc quá nhiều, không thể gặp tôi được. Sự nhạy cảm của tôi không thừa thải, tôi cảm thấy em có điều gì đó giấu tôi. Tôi đã cố điện thoại cho em nhưng không được, Hạ Nhiên của tôi, em làm sao vậy? Em có chuyện gì mà không thể nói với tôi. Cố đợi hai ngày trôi qua, em vẫn không gửi thêm cho tôi một tin nhắn nào, liên lạc cũng không được. Tôi quyết định đi tìm em, tôi mong rằng có thể giống như hai năm trước, Hạ Nhiên sẽ đứng kế bên tôi, không cần tôi phải bước đi. Nhưng có vẻ suy nghĩ may mắn ích kỉ đó không tồn tại lâu, lần này không phải là hai năm trước, tôi phải kiếm bằng được em. Đội mưa chạy xe, tôi đến từng chỗ em hay lui tới, nhà em, tôi chạy trong vô vọng, không biết Hạ Nhiên của tôi đang ở đâu. Tưởng chừng không thể tìm được em nữa thì tôi thấy bóng dáng nhỏ nhắn của một cô gái cầm chiếc ô màu đào đi trên vỉa hè, dáng người ấy làm sao tôi có thể nhầm lẫn được, chắc chắn là Hạ Nhiên. Tôi vội tấp vào lề kêu to:

– Hạ Nhiên!

Và đúng thật người quay lại là Hạ Nhiên, tôi chạy lại ôm Hạ Nhiên.

– Em đã đi đâu, anh không cho em mất tích như vậy nữa, em đã giấu anh chuyện gì?

– Hạ Nhiên, anh thật sự rất lo cho em.

Hạ Nhiên im lặng, em ấy không nói gì, không khuyên nhủ cũng chẳng khóc, chẳng ghì chặt tôi. Hạ Nhiên trở nên vô hồn, tôi vội nhìn lấy gương mặt em, tôi thấy vết bầm và vệt máu đông lại trên khóe miệng em.

– Em làm sao vậy, ai đã làm gì em, em nói cho anh nghe đi.

– Em muốn về nhà, anh có thể đưa em về không?

Tôi chở Hạ Nhiên về nhà, chúng tôi chạy dầm trong mưa, những giọt nước trên gương mặt xinh đẹp của em là mưa hay nước mắt. Tôi là một thằng vô dụng, người yêu của mình gặp chuyện mà không thể làm được gì. Tôi đợi em vào nhà, đứng dưới mưa thật lâu để đợi đèn phòng em tắt đi. Tôi nhắn hàng trăm tin nhắn cho em nhưng em không trả lời. Cả đêm hôm đó tôi không ngủ được, tôi nghĩ mãi về những việc đã xảy ra, một thằng đàn ông ngay cả người yêu của mình cũng không thể bảo vệ, tôi không xứng để làm người yêu em. Nỗi dằn vặt cứ mãi đeo bám, cứ như vậy trời đã sáng, mưa cũng đã tạnh, tâm hồn tôi đang treo lơ lửng nơi đâu, tôi cứ nghĩ mãi về Hạ Nhiên. Sáng đó, tôi bỏ hết công việc để đến tìm em nhưng nhà em cửa cổng đã khóa, em đã đi đâu, tôi không muốn phải tìm kiếm em mãi như vậy. Tôi muốn em phải ở bên cạnh tôi mãi mãi…

“Em sẽ liên lạc lại với anh sau, chắc chắn sẽ liên lạc! Anh đừng lo cho em.” Đó là tin nhắn cuối cùng em nhắn cho tôi sau một tháng biến mất. Tôi đã rất giận em, chưa bao giờ tôi giận Hạ Nhiên nhiều đến thế. Tôi không phải là người mà em đủ tin tưởng để thổ lộ tất cả những việc em gặp phải, chuyện gì Hạ Nhiên cũng giấu tôi, ngay cả chuyện năm đó em yêu thầm tôi, nhưng mà cuối cùng Hạ Nhiên cũng đã nói câu yêu tôi. Một lần nữa tôi lại mong rằng em sẽ liên lạc và giải thích tất cả cho tôi nghe, tôi sẽ là người giúp em vượt qua mọi chuyện. Mọi hy vọng tôi nung nấu vỡ vụn khi một người đồng nghiệp tôi đưa tấm hình của Hạ Nhiên chụp chung với một người con trai khác được đăng lên mạng xã hội vài hôm trước. Hạ Nhiên đã lừa dối tôi? Tâm trí tôi quay cuồng, mọi thứ sụp đổ, người con gái tôi yêu đã phản bội tôi. Hôm đó tôi đã uống rất nhiều rượu, nhưng có uống nhiều như thế nào cũng không làm sự việc trở nên tốt hơn, Hạ Nhiên tôi yêu rõ ràng không phải là người như vậy, tôi không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên phức tạp đến thế. Chúng tôi chẳng phải đang rất yêu thương nhau, tại sao em lại trễ hẹn, tại sao em lại biến mất, còn vệt máu đông trên khóe miệng, cả tấm hình cùng người con trai khác. Trong hai năm qua, tình cảm tôi dành cho em không đủ lớn, không đủ vững vàng để rồi em lại đối xử với tôi như vậy. Tôi đi loạng choạng trong đêm, tưởng mình có thể chết đi để tránh né khỏi việc đau lòng này. Tôi vẫn là một thằng hèn, ngu xuẩn, vẫn như xưa, tôi luôn suy nghĩ đến việc chạy trốn đi, không thể đối mặt với sự thật. Như một kẻ nghiện rượu tôi chìm vào ánh sáng của những ngọn đèn đường, hắt hiu, trơ trọi.

Tôi thức dậy trong căn phòng của mình, quơ tay với lấy chiếc điện thoại, thông báo có một tin nhắn, tôi mở ra đọc vội : “Anh Khanh, chiều nay khoảng 5 giờ mình gặp nhau nha! Em có chuyện muốn nói với anh. Em sẽ gọi anh sau để báo chỗ đến. Em Hạ Nhiên!” Em còn phải bỏ công ra gặp tôi để làm gì, tôi không muốn gặp em. Hạ Nhiên của tôi khác rồi, em hẹn tôi ở công viên mà chúng tôi vẫn hay đến, chiều hôm đó mưa to, nhưng Hạ Nhiên không hủy hẹn, em đúng là có khiếu làm người ta phải tức điên lên. Đem theo sự hụt hẫng, tôi che ô đến đó, Hạ Nhiên đã đứng chờ sẵn, em mặc chiếc váy trắng xếp ly, che chiếc ô màu hồng đào đã phai màu nhiều, nhìn em như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Tôi biết Hạ Nhiên cố ý, em muốn làm lành với tôi sao? Em sẽ quay lại với tôi? Em sẽ giải thích, sẽ xin lỗi, sẽ mong tha thứ? Những câu hỏi lại chạy ra trong đầu tôi, và tất nhiên đáp án chỉ có ở Hạ Nhiên.

– Chào anh!

– Chào em!

– Anh đến rồi! Em biết anh sẽ tới.

– Tại sao? Em trả lời đi.

Hạ Nhiên không khóc òa lên, không nhăn mặt đi, em chỉ đưa mắt nhìn tôi.

– Em xin lỗi anh! Em có chuyện chưa nói với anh, tại vì em muốn tất cả phải rõ ràng.

– Em nói đi, có chuyện gì xảy ra?

Hạ Nhiên không trả lời câu hỏi của tôi, em chỉ lạnh lùng nói mấy chữ ngắn gọn “Mình chia tay nha.” Tai tôi ù đi, tôi ném chiếc ô đang cầm xuống nền gạch ướt sũng nước mưa và gào lên.

– Hai năm qua, tình cảm của chúng ta là gì đây, đột nhiên em biến mất rồi bây giờ quay về nói mấy chữ đó, em xem anh là gì? Hả? Hạ Nhiên!

– Em xin lỗi!

Lại là ba chữ đó, tôi muốn biết sự thật, tôi không cần em cứ mãi xin lỗi như vậy. Đây lần đầu tiên trong hai năm qua tôi giận dữ với Hạ Nhiên. Em tới gần tôi, cầm tay tôi đưa chiếc ô của em cho tôi: “Em mong anh thật hạnh phúc về sau”. Hạ Nhiên cố nhoẻn miệng cười, rồi quay lưng đi. Hạ Nhiên đi trong mưa, tôi để em đi, không nói thêm gì cũng không níu kéo, nhìn đôi vai gầy của em, tôi nghĩ về những tháng ngày chúng tôi yêu nhau. Cơn mưa hôm nay tại sao lại rơi mãi không ngưng, mối tình đầu của tôi đi rồi, em không quay lại, nhất định không quay lại. Tôi buông chiếc ô xuống, đứng lặng đi nhìn bóng dáng Hạ Nhiên xa dần, xa dần, chìm vào cơn mưa day dứt, cuốn trôi đi chuyện tình của chúng tôi.

Tôi mong mỏi nhiều về tình yêu đẹp, tôi có đủ tự tin để hy vọng tôi và Hạ Nhiên có thể yêu nhau mãi mãi. Nhưng tôi đã sai, tình yêu của tôi như một cái cây có trái ngọt, tôi đã cố gắng vun đắp, tưới nước, bón phân. Cuối cùng cái cây cũng ra hoa, những bông hoa xinh đẹp, tươi tắn, tỏa hương ngào ngạt. Cứ tưởng rằng hoa sẽ đơm trái kết quả, nhưng một ngày trời mưa gió, hoa tàn cây héo chết đi. Cảm giác như sắp nắm bắt tất cả trong tay và sau đó mọi thứ tan biến, không còn gì. Hụt hẫng và vô vọng, tôi mang nỗi đau đó gói lại cẩn thận, thả xuống vực sâu. Tôi muốn quên đi những nỗi buồn, Hạ Nhiên của tôi mãi mãi là người xinh đẹp, tuyệt vời nhất trong lòng tôi. Những kỉ niệm về mùa mưa ngâu nằm cạnh em là tất cả những gì tôi muốn giữ lấy, dù là hàng ngàn năm vẫn muốn quay lại khoảnh khắc ấy.

Mối tình đầu của tôi đã kết thúc như vậy. Tôi dường như mất hết liên lạc với Hạ Nhiên kể từ hôm đó. Dạo gần đây, bạn bè đồng nghiệp có cho tôi thông tin về Hạ Nhiên, em đang định cư ở Pháp và sống rất vui vẻ. Đến bây giờ tôi không biết được năm đó chuyện gì đã xảy ra với em, mặc dù tôi đã cố gắng tìm hiểu. Không một manh mối, mọi thứ đều là bí ẩn đối với tôi, nhưng dù sao đi chăng nữa, nếu việc chia tay tôi đã là quyết định của em, tôi vẫn tôn trọng vì tôi tin em có những lý do của riêng mình. Nếu em muốn nói, em đã nói cho tôi nghe, tôi mừng vì em đang rất hạnh phúc. Tất cả những gì tôi muốn chỉ có vậy, tôi chỉ mong em có thể thật bình yên. Chiếc ô màu đào vẫn được cất kĩ trong ngăn tủ của tôi, những ngày mưa tháng bảy tôi lại lấy nó ra, ngắm thật lâu… Tôi nghĩ về điều gì đó, chẳng ai biết được ngày mai phải không?

Dương Vịnh Nghi

Bình luận Facebook