NẾU CÓ THỂ QUAY NGƯỢC CHIỀU NĂM THÁNG
Có những ngày Sài Gòn mưa rả rích, nắng ngủ quên trên những bậc thềm, ngày cứ vậy mà lãng đãng trôi đi chậm rãi. Người ta tay nắm tay nhau đi trên những con đườn...
Bỗng bất chợt giữa dòng người xa lạ
Thấy thương đời chẳng êm ả như ai
Mãi hờn than những giọt lệ ngắn dài
Thật thèm lắm một bờ vai để dựa
Bao hụt hẫng làm tim sầu chất chứa
Ở nơi đâu một nửa ấy trong đời
Một nỗi buồn sao mãi chẳng thể vơi
Khiến tâm sự muôn lời đau chồng chất
Tình đâu thể bán mua và giành giật
Nên thôi đành đem cất lại trở trăn
Mặc kệ đi những vết xước in hằn
Tim hoài đọng nỗi băn khoăn số phận
Giọt nước mắt nhạt nhòa trên má phấn!
Hạ Băng