TẬN CÙNG KHOẢNG CÁCH…

Đừng anh ạ!
Đừng trách ngày nắng Hạ
Chang chang trời
Mùa chia nắng làm hai
Tận cùng…
Nỗi nhớ kia vẫn thao thức với đêm dài
Mà Gió cũng vô tình chia đôi làm hai nửa.

Nên anh ơi.
Đừng buồn, đừng bận tâm chuyện tình mình
Hai đứa
Như cơn mưa khát khao giữa mùa hè rực lửa
Anh nghĩ sao nếu một ngày nắng hờn nắng không về qua nữa
Liệu trong cô đơn.. Anh, nắng có thoảng qua hồn?

Nên anh à!
Hãy để giọt buồn rơi cùng Nắng tan nhanh
Để tận cùng nhớ nhung em là khoảng trời xa cách
Giữa hai mùa nắng mưa là đôi trái tim chạm vạch
Dẫu ở phía nào nơi tận cùng khoảng cách…
Cũng là điểm đầu cho nỗi nhớ lên ngôi.

Phương Ngô

Bình luận Facebook