Em đâu nỡ để mùa thu đi lạc
Lá thu rơi xào xạc … xót xa thềm
Tại vắng anh nên thu thấy buồn tênh
Em cô đơn một mình bên lối cũ
Bởi xa anh nên mùa thu không ngủ
Từng giọt sầu lấp lánh nhớ vườn xưa
Gió cong mình đâu phải tại cơn mưa
Bởi nhớ anh nên lệ nhoà héo hắt
Tiếng tơ lòng đêm khuya còn giăng mắc
Vò võ canh thâu trầm mặc giữa dòng đời
Em mải tìm một giọt nhớ đánh rơi
Lòng quặn thắt khi ai về lối vắng
Tại anh xa nên mùa thu nhạt nắng
Hoa cau buồn rụng trắng lối mình qua
Bởi đêm buồn thao thức mỗi cánh hoa
Ghế đá xưa nhạt nhoà câu thề hẹn
Xa anh rồi nên vần thơ
… ứ nghẹn
Giọt mưa thu … e thẹn lối em về
Phương Quỳnh
(họa “Mùa thu đi lạc” của Hồng Giang)
Bình luận Facebook