CÓ NHỮNG NGÀY BUỒN KHÔNG THỂ BUỒN HƠN
Có những ngày chỉ muốn trốn chạy cô đơn
Muốn lãng quên một cái tên từ lâu trong trí nhớ
Muốn mượn một bờ vai dù chỉ là tạm bợ
Để được tựa đầu tìm kiếm chút bình yên
Có những ngày trên lối cũ thân quen
Bỗng ước mình hóa thành người mất trí
Để hình ảnh xưa chẳng về trong ý nghĩ
Chân nhịp bước nhanh không vấp phải bóng mình
Có những ngày khát khao tia nắng gọi bình minh
Cứu mình ra khỏi một đêm dài chết đuối
Nỗi buồn lên men trong màn đêm tối
Chuốc độc lòng người bằng triệu chén đắng cay
Có những ngày chỉ ước mình có thể hóa mây bay
Trút xuống thành mưa những cơn buồn nặng trĩu
Thiết tha mong chờ có một ai thấu hiểu
Khi nghe tiếng mưa như tiếng vỡ lòng mình
Có những ngày chán chường nên chỉ muốn lặng thinh
Mặc cuộc sống ngoài kia vẫn ồn ào chuyển động
Đặt tay lên tim chỉ thấy toàn khoảng trống
Vá víu bao lần chẳng lành được vết thương
Có những ngày buồn không thể buồn hơn…
timbuondoncoi