BUỒN

Có những lúc thấy cõi lòng trống trải
Giữa trần gian không nơi chốn đi về
Giữa biển người vội giấu che dòng lệ
Ta một mình ta cô lẻ bơ vơ

Có những lần muốn quay về tuổi thơ
Sống hồn nhiên như chưa hề thương tổn
Nửa cuộc đời bao tính toan bề bộn
Chỉ muốn mình chạy chốn khỏi trần gian

Có những ngày mong mỏi chút bình an
Mà con tim như trăm ngàn xúc cảm
Yêu hận nhớ quên khiến ta lảnh cảm
Chẳng thể bình yên chẳng thẻ mỉm cười

Có những đoạn đời lay lắt với đơn côi
Tìm chút niềm vui để thấy mình vẫn khỏe
Buổi tiệc chóng tàn mình ta ngồi lặng lẽ
Mọi thứ sẽ qua nhưng đau khổ vẫn còn.

(Người Viết Thơ Đau)

Bình luận Facebook