Có một mùa thơ… đến lạ!
Tháng 4 về, khi những con phố ngập tràn loa kèn trắng là lúc tôi được cầm trên tay cuốn sách 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU, ngấu nghiến đọc để rồi “thoảng thốt”: Giữa cuộc sống bộn bề, vẫn có một mùa thơ… đến lạ!
Không biết bao người có cảm nhận như tôi khi cầm trên tay cuốn sách đầy cuốn hút 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU? Thế nhưng, riêng bản thân tôi khi nhận được cuốn sách này từ Fanpage: Những bài thơ đi cùng năm tháng, hai đêm liền tôi không thể rời mắt bởi những cung bậc yêu thương của các bài tản văn, bài thơ có trong sách.
Đáng, đáng lắm… chỉ bỏ ra có 90.000 mà cầm trong tay cả bốn mùa thương nhớ, cảm nhận được sự thổn thức của 12 tháng khắc khoải khôn nguôi, và vô cùng đặc biệt, bên cạnh những cảm giác miên man, vuốt ve bìa sách lại có thể sờ được BỐN MÙA YÊU.
“Gửi lại thanh xuân những ngày tươi đẹp
Mười hai tháng dại khờ khắc khoải bốn mùa yêu”
12 THÁNG BỐN MÙA YÊU khiến con người ta khắc khoải thật, khi cung bậc cảm xúc không chỉ là các góc nhìn da diết của từng mùa Xuân – Hạ – Thu – Đông, mà nó còn là sự vận động chuyển giao của 12 tháng, mỗi một tháng đi qua, các tác giả đều chấm phá lên đó nhiều mảng màu, nhiều cung bậc cảm xúc, trong thơ của 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU không chỉ là màu sắc của từng mùa tươi đẹp, của các loại hoa đặc trưng mà còn là những nhắn nhủ như trách móc, giận hờn của tình yêu đôi lứa, của cảm giác đợi chờ, đan xen hụt hẫng khi ai đó chẳng còn yêu, nó đơn giản mà gần gũi như hai mùa chuyển giao lặng lẽ, để rồi người đọc cũng cứ thế, cứ thế nuối tiếc theo.
Đời lính, khi tuổi đã ngũ tuần, tôi không nghĩ cuốn sách 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU lại cho người đọc nhiều cảm nhận đến vậy, ngoài cảm giác yêu thương, là những cung bậc của tình yêu quê hương, đất nước là những khoảng trời ai đó chót “bỏ quên”… Giá như, khi còn trẻ tôi được bắt gặp cảm giác này sớm hơn.
Một cuốn tôi dành gối đầu tại đơn vị, một cuốn dành tri kỷ, liệu còn gì thú vị hơn, ai cũng bảo lính khô khan nhưng khi có được cuốn sách 12 THÁNG BỐN MÙA YÊU tặng cho nàng, người bạn đời mấy chục năm chung sống, nét mặt nàng cũng rạng rỡ như hoa, một cảm giác vui đến lạ…
Tháng tư này tôi không chỉ có một mùa loa kèn đặc biệt, mà còn có cả một mùa thơ như con suối, cứ róc rách chảy hàng đêm, đọc hết cả rồi nhưng tối đến, tôi vẫn dành vài chục phút suy tư với một bài thơ trong cuốn sách, đọc rồi nhìn lại những thứ xung quanh để cảm nhận sự nhẹ nhàng, yên bình của cuộc sống.
Hà Nội tháng 4 – Phút sống khác của một người lính bên vọng gác!
(Một đọc giả xin được giấu tên)