NẾU CÓ KIẾP SAU
Em điện thoại cho tôi kể về giấc mơ lặp lại nhiều lần suốt quãng thời gian qua, trở thành nỗi ám ảnh trong em.
Hơn ai hết, tôi hiểu đó chính là cuộc sống hiện tại của em, là khát khao trong em, nhưng những ràng rịt của nghĩa vụ, trách nhiệm, của luân thường đạo lý mà một người phụ nữ truyền thống như em không bao giờ cho phép vượt qua dù chỉ là trong giấc mơ.
Nếu nhìn vào hiện tượng, vào lớp vỏ bề ngoài thì ai cũng thấy em là người đàn bà may mắn, hạnh phúc viên mãn với đầy đủ những thứ mà nhiều người ước mơ…
Tôi đã đi bên cạnh cuộc đời em
trong một khoảng thời gian không dài đối với cuộc đời một con người, cũng chẳng phải ngắn, đủ để tôi hiểu em, và cũng đủ để em tin tưởng, trân quý tôi.
Không nhớ từ bao giờ, tôi trở thành ” kho” lưu giữ góc khuất tâm hồn em, những trăn trở băn khoăn của em về tình đời, tình người, cũng không nhớ từ bao giờ, tôi thả lòng mình trôi về phương em…niềm vui nỗi buồn của em tôi đều có mặt.
Khi thì em gọi tôi, ríu rít khoe về một mầm lan em ương vừa nhú, về một bông hồng sáng sớm đọng đầy sương trong khu vườn của em, đẹp nhưng mong manh dễ vỡ…khi thì em gọi tôi giọng buồn tênh, chất chứa nỗi niềm trắc ẩn ” Em có bị cho là điên không nếu em trèo ra khỏi tường rào trong giấc mơ đó?”. Tôi thẫn thờ không biết trả lời sao cho đúng ” Nếu em muốn, không ai cản được em, nếu em không muốn thì mọi người có lôi em ra em vẫn lại trèo vào”.
Tôi nghe thấy tiếng thở dài vọng lại từ nơi xa xôi ấy, tôi như nhìn thấy ánh mắt mênh mang diệu vợi nhìn tôi đầy trách móc ” Tại sao???”
Có những câu hỏi khiến ta loay hoay cả đời không tìm được câu trả lời thoả đáng. Tôi làm sao có thể khuyên em là nên hay không nên. Bởi đáp án cuộc đời chưa bao giờ là duy nhất, chẳng bao giờ là chắc chắn… mà luôn chỉ có một điều chắc chắn trong cuộc đời là không có gì chắc chắn…
Có thể em thoát ra khỏi bức tường đó, hiện tại với em là may mắn,nhưng sự may mắn của hiện tại không có gì đảm bảo rằng sẽ là vĩnh viễn trong tương lai…
Những buồn vui theo ngày tháng đong đầy. Tôi và em vẫn song song trên hành trình cuộc sống… Em bằng lòng với hiện tại, giấc mơ đó vẫn lặp lại mỗi khi em mệt mỏi, và lần nào cũng vậy, trong giấc mơ em chỉ dám đứng nhìn…
Em đi qua tháng năm bằng niềm vui nho nhỏ chắt chiu trong nỗi buồn mênh mang. Đôi lần em thắc mắc những điều cắc cớ ” Trong cuộc đời, điều gì là mãi mãi”. Tôi biết em hỏi chỉ để hỏi, bản thân em chắc hẳn đã có câu trả lời.
Cuộc đời chẳng có gì là mãi mãi đâu em, gặp nhau một lần là ít đi một lần, lỡ một lần là lỡ cả một đời.
Nơi tôi sống và làm việc mùa đông rất lạnh.
Cuộc sống xô bồ.
Thèm lắm những tia nắng trong veo, ấm áp. Em không biết nắng có ý nghĩa với cuộc sống của tôi và người dân nơi đây như thế nào, em cũng không bao giờ hiểu tại sao có lần tôi ví em là nắng mùa đông của tôi… mà thôi, e đừng biết, đừng hiểu làm gì.
Hình như con người phần lớn luôn tự làm khổ mình- kể cả tôi và em. Lòng muốn nhẹ nhưng không chịu đặt xuống, muốn thoát ra nhưng lại cột thêm vào.
Cuộc đời giống như cơn mưa phải không em, ai đi ngang qua đó cũng sẽ bị ướt; có kẻ chỉ mới vài giọt mưa ướt vai đã vội tìm nơi trú ẩn, có kẻ dầm mưa đến lạnh tái tê mà không chịu rời đi tìm chỗ trú ẩn cho mình. Em là kẻ như thế, ngoan cố dầm mưa. Cũng phải thôi, đàn bà xứ này ít người dám sống cho mình lắm. Họ tự nguyện khắc lên trán chữ cam chịu và tin rằng như thế là hạnh phúc.
Vậy nên, những giấc mơ vẫn sẽ lặp lại , ám ảnh em không thể thoả hiệp suốt kiếp này!
….
Nếu có kiếp sau…!
Ha Nguyen.