43 rồi… ta nhỉ!
Đâu còn trẻ nữa đâu
Mặt đã có chút nhàu
Tóc bắt đầu ngả bạc.
Phong thái giờ cũng khác
Tĩnh lặng, chậm chạp hơn
Suy nghĩ đã giản đơn
Bớt trách hờn, cố chấp.
Đời đã qua đỉnh dốc
Tuổi như nắng sang chiều
Cuộc sống giàu hay nghèo
Biết đủ thì sẽ đủ.
Tài sản là sức khỏe
Hạnh phúc là tâm an
Vui là được sẻ san
Cả nụ cười, nước mắt.
Không cầu cũng chẳng ước
Vạn sự để tùy duyên
Vững vàng và an nhiên
Nửa đời sau bước tiếp…!
MỘC MIÊN
Bình luận Facebook