Ta lại ngồi viết cho tuổi bốn mươi
Nụ cười tươi tưới bằng nhiều nước mắt
Không còn trẻ để thương hờn quay quắt
Chưa cỗi già để khép chặt tim yêu.
Tuổi bốn mươi hoang hoải với bao điều
Sự nghiệp, công danh, tiền tài, gia thất
Sống không ngắn đủ hiểu lời chẳng thật
Nhưng chưa dài để biết tất trắng – đen.
Tuổi bốn mươi như nước đã đánh phèn
Gạn đục khơi trong, tị ghen lắng lại
Xây tình yêu bằng lòng thương nhân ái
Giữ nếp nhà bằng nhẫn nại, vị tha.
Tuổi bốn mươi, tóc đã nhuốm sương sa
Nắng lửa, mưa dầu làn da dần sạm
Gò má hường thời gian tô màu nám
Nhạt xuân thì nhưng đằm thắm sắc thu.
Tuổi bốn mươi, xếp lại những phù du
Sống biết đủ giữa vô cùng là đủ
Tâm an nhiên, sân – si dần buông rũ
Sưởi ấm đời bằng ngọn lửa yêu tin.
Tuổi bốn mươi tựa như ánh hoàng hôn
Không chói gắt mà ôn tồn nhẹ tỏa
Nắng ngả chiều chẳng đốt thiêu cây lá
Chỉ dịu dàng thong thả tiễn ngày trôi.
Tuổi bốn mươi… trung điểm của cuộc đời
Mạnh mẽ, giản đơn để vui tươi… tôi nhé !
Khoáng đạt tâm hồn, nâng niu sức khỏe
Và biết thương mình hơn chút nữa… tôi ơi…!
MỘC MIÊN