Những năm tháng chông chênh của tuổi trẻ, tôi dốc cạn thanh xuân để yêu một người. Để rồi, khi anh ấy đi, tôi đơn độc chới với giữa ngổn ngang những bộn bề quá khứ và hiện tại.
Ngày ấy, anh từng nói với tôi rằng không muốn nhìn thấy tôi khóc, vậy mà ngần ấy nước mắt tôi rơi vì anh, có phút giây nào anh nhắm mắt lại chưa? Tôi từng yêu một người, một tình yêu ngông cuồng và chân thành đến ngây ngô, tuổi thanh xuân của tôi gắn liền với cái tên ấy, một cái tên mà giờ đây khi ai đó nhắc đến, tim tôi vẫn loạn nhịp và xót xa đau nhói đến cùng cực.
Yêu – hận, vòng luẩn quẩn tôi mãi hoài tìm lối thoát nhưng vẫn bất lực trước thực tại, thời gian nghiệt ngã là thế, nó khiến tôi mất niềm tin vào tình yêu, khiến tôi cả đời này không dám đem niềm tin đặt vào bất kì ai.
Ngày đó, người con trai ấy bỏ tôi đi, tôi đứng lặng im nhìn anh bước đi về phía người con gái khác, bóng dáng anh khuất dần trong một chiều nắng tắt tháng 6, cuốn đi bao hồi ức, kỷ niệm, quá khứ, cuốn luôn cả tuổi thanh xuân của tôi. Buổi chiều hôm ấy, bầu trời xanh màu xanh rất lạ, chiếc lá vàng rơi hanh hao trên con ngõ nhỏ, tôi bàng hoàng hoảng hốt buông lỏng ký ức, thả trôi về phía người.
Người vội vã rời đi, gom góp hết kỷ niệm và những mảnh vỡ ký ức đi theo, đi xa mãi mãi, chỉ để tôi ở lại đó, ở nơi anh đã từng thì thầm vào tai tôi “Em là cả thế giới của anh”!
Kể từ ngày ấy, tôi trở nên khắt khe với bản thân mình, tôi không cho phép mình dễ dàng đặt niềm tin vào bất cứ ai, dù chỉ là thứ tình cảm bạn bè rất đỗi bình dị, cũng trở nên đáng sợ đối với tôi, tôi co mình chùn bước trước sự quan tâm và yêu thương từ những người xung quanh. Tôi không muốn ai thương mình, càng không muốn ai quan tâm, bởi tự tôi thương tôi là đủ rồi. Tôi sợ thứ niềm tin còn sót lại ấy trong tôi, cuối cùng cũng bị vứt bỏ, rơi rớt trước khoảng không chật hẹp của lòng người.
Tôi không muốn mở lòng yêu thêm một ai, hai chữ “tình yêu” đối với tôi trở nên thật đáng sợ. Thời gian mang tôi lặng lẽ trưởng thành, ánh nhìn về cuộc đời cũng trở nên e ngại. Không còn hình ảnh một cô gái thơ ngây nhìn tình yêu với ánh mắt tràn đầy hy vọng và nhiệt huyết, không còn cái gật đầu tin tưởng đến ngờ nghệch. Đi qua bao năm tháng, cái gọi là tình yêu, chẳng còn nồng nhiệt nữa. Khái niệm về thời gian, cũng trở nên mơ hồ. Chính là từ ngày, có một người đành lòng cất bước bỏ tôi đi…
Kiều Ngân