Năm tháng dần qua, từng mối quan hệ trong đời cũng dần nhạt nhoà rồi biến mất lúc nào chẳng rõ. Có những hình bóng mà tên của họ giờ tôi cũng chẳng tài nào nhớ nổi, nhưng cũng có những dáng hình lại khiến tôi chẳng sao lãng quên được, ngay cả trong từng giấc ngủ.
Những giây phút chúng tôi từng có với nhau giờ đã xa cách bởi hai từ dĩ vãng, anh ấy vẫn là chính mình, và tôi vẫn chẳng là ai khác, chỉ là chúng tôi đã trở thành xa lạ, lạ lẫm đến độ dù cố gắng thế nào cũng vẫn là người-lạ-từng-thương mà thôi. Cũng giống như cái danh sách bạn chỉ có duy nhất một cái tên, một ngày mai khi chẳng còn cần đến nhau nữa liền lạnh lùng xoá bỏ tên người ấy ra khỏi danh sách kia, và chẳng còn một chấm xanh sáng đèn nào ở danh sách ấy nữa cả…
Rốt cục, thì chúng ta vẫn chỉ là những vị khách vãng lai trong cuộc đời của nhau, chỉ cần không liên lạc, chỉ cần không còn muốn gặp mặt nhau mỗi khi từ nơi xa trở về… thế là lãng quên, thế là từ thân thuộc, giờ bỗng chốc lại trở về điểm xuất phát mang tên Người Dưng.
Những con số trên từng tờ lịch rơi xuống, vốn chỉ là những con số mơ hồ đã trôi qua. Nhưng tình cảm của con người với nhau thì lại thật khác, cũng chẳng biết vì sao lại si tình đến thế, cũng chẳng hiểu vì sao thời gian trôi qua mà vẫn cố chấp thương người đến vậy?! Vẫn chẳng sao kìm nén nổi lòng mình mỗi khi trời trở lạnh, đôi vai cứ run bần bật giữa đêm đông lạnh lẽo, chỉ còn mình với từng ấy con chữ khô khan.
Ngày qua, tháng lại, cuộc sống tựa như chiếc đồng hồ trên tường, từng khoảnh khắc cứ đều đặn lặp lại chẳng chút nhấn nhá. Chẳng quan tâm hôm nay cảm xúc ra sao, là vui hay buồn, chẳng cần để ý nghe bài nhạc gì để bắt đầu một ngày mới, là động lực hay hy vọng.
Cứ ương bướng bước từng bước giật lùi nhìn về quá khứ, rồi ôm chặt lấy đôi vai gầy giữa khuya và nuốt từng giọt mặn chát vào sâu nơi cuống họng “Tại sao cứ phải tự làm tổn thương mình đến thế?!”
Thật lòng mà nói, cuộc sống của chúng ta bất luận là người yêu hay bạn hữu, thì cũng không có ai đồng hành cũng ta mãi mãi, có bình minh thì hoàng hôn cũng dần buông xuống, con người cũng vậy rồi ai cũng sẽ phải rời đi.
Thanh xuân trôi qua, bản thân lại càng thấy mình cô đơn nhiều hơn, phải chăng càng lớn chúng ta lại càng cô đơn, càng trưởng thành thì cảm giác bất an lại càng mạnh mẽ hơn? Mặc cho ngồi giữa phố đông người qua lại, tiếng cười nói vang vọng bốn phía nhưng sao vẫn cảm thấy trống trải đến thế?!
Lướt qua bao người trên từng con phố, bỗng giật mình không rõ có phải mình đã đi qua nửa kia cuộc đời mất rồi không, hay chỉ là vì cô đơn quá lâu nên giờ trái tim chẳng thể nào tìm lại cảm giác rung động thuở nào.
Có những ngày, mệt mỏi cùng cực, chỉ muốn được nghỉ ngơi rồi lang thang đến một thành phố lạ để tìm lại bình yên trong phút chốc. Có một người đã nói với tôi “Còn trẻ, hãy làm những gì mình thích, đi những nơi mình chưa từng đến, yêu những người mình thật lòng cảm mến, đời người thấm thoắt mà trôi qua nên hãy trân trọng từng khoảnh khắc, từng con người mình từng gặp, dù đã trải qua đau thương trong chuyện tình cảm nhiều thế nào thì hãy thử cho người khác một cơ hội nếu họ muốn tiến tới. Vì một tình yêu đẹp sẽ là một liều thuốc tuyệt vời chữa lành tất cả.”
Nên, nếu mệt mỏi quá, thì hãy cho bản thân mình được phép nghỉ ngơi, ngắm nhìn từng cơn gió thổi nơi cánh đồng rộng lớn rồi hít hà không khí trong lành ấy, rồi sẽ tự cảm nhận được bình yên…
Nên, nếu công việc có đôi khi bộn bề và bon chen quá, thì hãy tạm dừng công việc ấy lại, cho khối óc mình được an nhàn vài ngày mà tận hưởng bầu không khí trong lành ở một thành phố khác, rồi sẽ tìm thấy an yên trong chính trái tim tưởng chừng đã đóng băng kia…
Thúy Nhân
Và, hãy đối xử thật tốt với chính bản thân mình trước đã, chờ một lòng thương cảm từ ai đó chi bằng mình tự thương mình trước. Trân trọng tất cả những gì mình đang có, chưa có người yêu thì có thể tự thưởng cho mình làm những việc mình muốn, đi những nơi còn chưa được dừng chân, ăn những món mà bấy lâu nay luôn thòm thèm mà cứ tự ngăn lại vì sợ… béo. Đừng để đến lúc thanh xuân đi mất, mới tiếc nuối với hai từ “Giá như…”
Sưu tầm
CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM