Thương đến mấy cũng là người dưng…

Chẳng cần biết mình đã yêu thương ra sao, đã cố gắng thế nào, chỉ biết khi gió mùa sang, ngoảnh lại đã không còn nhau bên cạnh, mình thành người dưng tự lúc nào?

Cuộc sống vốn chẳng dễ dàng. Có ai ngờ mình lại thương nhau, vì cả hai ta đều biết những khó khăn đang đón chờ phía trước.Biết khoảng cách giữa chúng mình là quá lớn.

Nhưng lúc ấy, anh đã khiến em tin vào một tình yêu chân thành, bình dị và êm đềm lắm. Em đã nghĩ cuối cùng em cũng tìm được người hiểu mình thực sự, yêu thương em như chính con người em vốn thế.

Em đã từng rất cảm động khi anh nói lên những suy nghĩ của anh về em, vì từ trước đến giờ, chưa có ai hiểu em đến thế. Chưa có ai chấp nhận những điểm yếu của em một cách bình thản đến thế. Em biết mình là một người con gái lạnh lùng, bởi vì em phải tự xây những lớp thành lũy giá băng xung quanh trái tim mình để né tránh những tổn thương, dẫu biết rằng làm thế là ngăn lại cả những cảm xúc yêu thương chớm nở. Nhưng anh, với một sự chân thành đặc biệt, rất nhẹ nhàng tháo dỡ lớp băng giá đó, để khiến em tin vào tình yêu ở cuộc đời này.

Và mình yêu nhau bình yên như thế, như chuyện tình yêu của hàng triệu con người sống quanh ta. Cứ ngỡ là lâu dài, ai ngờ chẳng thể bên nhau mãi.

Em không hiểu vì sao khó khăn mình có thể vượt qua để bên nhau, mà chỉ vì những hờn ghen vụn vặt đời thường, mình lại ngày một xa nhau, để đến khi nhìn lại, khoảng cách giữa hai ta đã xa đến mức không thể rút ngắn lại được. Còn đâu những câu chuyện không dứt, còn đâu những thân mật dịu dàng, giờ mình nói chuyện với nhau khách sáo quá chừng, xa xôi quá đỗi. Chẳng có ai xen giữa hai ta, em biết, cả anh và em đều chẳng ai có lỗi…

“Chẳng ai hiểu vì đâu

Đường đời chia đôi ngả

Chẳng ai có lỗi cả

Chỉ vô tình mà thôi” (Vô tình – Pushkin)

Đến giờ này thì nguyên nhân vì đâu cũng có còn gì quan trọng nữa, là lỗi do em thiếu niềm tin, là lỗi do anh chưa sâu sắc, hay lỗi tại ông trời vốn thích những trái ngang… chẳng còn quan trọng nữa rồi. Khi mình bên cạnh nhau mà không còn nhìn về chung một hướng, khi mình thương nhau mà vẫn xa dần… khi mình từng yêu nhau tha thiết lắm, để rồi thành hai người xa lạ.

Em cuối cùng cũng không dũng cảm như em nghĩ, vẫn buồn nhiều khi nghĩ về chuyện của chúng mình, vẫn khóc vụng mỗi lúc buồn chán cô đơn, vẫn ước giá như thời gian quay trở lại.

Gió đông về rồi, em nhớ anh quá anh à. Nhưng nhớ thương bây giờ muộn quá phải không, khi mình đã thành hai người dưng ngược lối…

“Cuộc đời là thế quen nhau rồi quên. Phút vui ngày xưa sao nay buồn tênh?

Vì người chẳng muốn kiên tâm gần bên. Chúng ta đã không vì nhau cố gắng.

Lòng người giờ giá băng hơn mùa đông. Những ân tình xưa xem như bằng không.

Lạnh lùng mình bước qua như người dưng. Chúng ta giờ đây chỉ là một chuyện đã từng.”

sưu tầm

Bình luận Facebook