Anh có thể nào nắm lấy đôi tay em
Dắt em qua những cơn mưa đến vùng trời đầy nắng?
Anh có thể nào ở bên em trong những đêm quạnh vắng
Nhẹ ôm lấy vai gầy cho bớt những cô đơn?
Anh có thể nào mỉm cười khi em chợt dỗi hờn
Áp vào má que kem thay cho lời xin lỗi
Anh có thể nào nói: “ ừ! Anh là người có lỗi”
Dù thật ra em giận dỗi vu vơ?
Anh có thể nào đừng để em một mình lạc lõng giữa bơ vơ
Rồi diễn suy, lo những điều được – mất?
Phố tan tầm, người đông, đường chật
Nếu lạc nhau rồi… Em biết phải làm sao?
Anh có thể nào mãi mãi chỉ trao
Riêng lời yêu cho em không bao giờ gian dối?
Dẫu dòng đời ngoài kia vẫn không ngừng biến đổi
Em vẫn mong rằng tình yêu mãi vẹn nguyên.
Mình có thể nào mãi bên nhau cùng đi đến bình yên?
Ngọc Anh