Suốt cuộc đời này…mình đừng thế được không?

Chúng ta bắt đầu quên lãng những thói quen
Mà trước đó, chưa bao giờ như thế
Đời bận bịu quá, giữa khúc quanh dâu bể
Yêu thương mong manh…chẳng biết dạt chốn nào…

Chúng ta quên dần thói quen “nhớ..biết bao…”
Quên điện thoại cho nhau, ngay khi mình rảnh rỗi
Thậm chí bắt đầu có vài lời nói dối
Nên những ánh nhìn bỗng sợ chạm thấy nhau.

Chúng ta quên dần thói quen muốn gần nhau
Anh quên cầm tay em khi qua đường như trước
Quên lau cho nhau, giọt mồ hôi mặt ướt
Anh quên hỏi em: ” Hôm nay thấy thế nào?”

Trời đông hôm nay, tìm khó một vì sao
Em mải miết, loay hoay…như đời không lối thoát
Em cũng quên dần, rằng mình luôn thích hát
Bởi trước đây buồn, em luôn hát….em nghe…!

Chúng ta quên dần lời hứa hẹn đi xa,
Quên về mong ước cây tình yêu đơm trái
Dù em vẫn muốn đợi anh là mãi mãi
Chỉ sợ đời người ngắn ngủi mà thôi…!

Chúng ta bắt đầu, quên mới chỉ…thế thôi…!
Nhưng em cũng hiểu tình yêu đang rạn nứt
Tình yêu tạo thành từ những điều nhỏ thật
Nhưng dễ tan tành, bởi…nhỏ nhặt…phải không?

Chúng ta quên dần hỏi nhau “…có mệt không?”
Ít nhất hôm nay mình đang quên như thế!
Dấu yêu của em!
mình bên nhau mãi nhỉ…?
Suốt cuộc đời này…mình đừng thế được không?

Thoa Pyo

Bình luận Facebook