Con người, luôn lên tiếng hỏi rất nhiều thứ: “phải làm thế nào để có được hạnh phúc?”, “phải làm sao để tránh khỏi khổ đau?”… nhưng cuối cùng, chẳng mấy ai thực sự trả lời được câu hỏi của mình.
Đôi khi, điều làm con người đau khổ nhất không phải là lúc mất đi thứ họ yêu thích mà chính là lúc họ có được thứ mình yêu thích nhưng nó lại không hạnh phúc như đã mong chờ.
Một người không biết bơi, khi rơi vào nước, mặc dù quẫy đạp hết sức, nhưng cuối cùng vẫn bị chìm.
Một người không hiểu biết, dù rất muốn được hạnh phúc, dù luôn nỗ lực để có được bình yên, nhưng cuối cùng vẫn phải chết chìm trong khổ đau.
Nước không cố ý nhấn chìm người, cuộc đời không cố tình đẩy ai ngã vào khổ đau, chỉ do con người không hiểu biết nên tự làm khổ mình.
Rồi cuối cùng ai cũng được bình yên
Con người thường như vậy, luôn nghĩ về hạnh phúc, luôn nói về bình yên, luôn muốn có nhiều niềm vui nhưng lại hành động theo một hướng khác, trái ngược hoàn toàn, chẳng mấy ai có được hành động phù hợp với ước mơ bình yên của mình. Sợ khổ đau nhưng lại thích sân si trong mọi chuyện, thích bình yên nhưng lại sợ mở lòng ra thương người.
Thời gian luôn im lặng, chưa từng cất tiếng hỏi một câu nào, nhưng thời gian lại có thể trả lời được tất cả những câu hỏi.
Còn con người, luôn lên tiếng hỏi rất nhiều thứ: “phải làm thế nào để có được hạnh phúc?”, “phải làm sao để tránh khỏi khổ đau?”… nhưng cuối cùng, chẳng mấy ai thực sự trả lời được câu hỏi của mình.
Vô Thường