Những mảnh chiều đỏ mắt thắp hoàng hôn
Mưa se sợi cô đơn đan tóc mùa gió rối
Bao niềm lặng thời gian không thành nỗi
Sân ga đời mãi lỗi hẹn một bao dung
Anh biết không…
Khi chẳng thể nào tắt được nhịp lòng rung
Thì em vẫn yêu anh đến tận cùng cảm xúc
Đôi lúc vỡ tan muốn ào ra cõi thực
Để nói duy nhất một điều
rằng ”rất nhớ”
rồi thôi…
Có những niềm thương đâu thể nói hết qua môi
Đành giấu trong tim này, giấu trong ngực này ray rứt
Giấu trong máu thịt này để đêm về thổn thức
Phải bất lực với chính mình
ôi đau lắm…tình ơi!
Mình thường ủi an nhau không có chuyện phai phôi
Vĩnh cửu cuộc đời sẽ thuộc về khoảnh khắc
Ta đã có những cuồng điên rất thật
Bí mật ngọt ngào cất giữ suốt trăm năm
………..
Giòn giã hoàng hôn vụn vỡ giọt âm thầm
Em vá màn đêm bằng xước dằm tuổi trẻ
Như dòng sông chảy qua đời lặng lẽ
Trầm tích cuối cùng rồi sẽ dạt về đâu?
Không biết giờ này anh đã ngủ giấc sâu
Hay mệt mỏi, âu sầu…tựa đầu châm điếu thuốc?
Chuyện áo cơm có làm anh gầy guộc
Áo lỡ tuột cúc rồi
Biết ai có cài khuy…?
Em thương anh…
Em vẫn thương anh bằng tất cả nhu mì
Em vẫn thương anh bằng xanh rì khao khát
Ngày chúng ta chạm tay vào chân trời mất mát
Em biết mình đã thất lạc những sớm mai
Ảo ảnh đời người như tro đốt, hương bay
Ta hóa vàng phai gieo lên mùa hạnh ngộ
Ngay cả khi ta dìu nhau vào bể khổ
Em vẫn tạ ơn đời đã dành chỗ để thương đau!
Ngọc Nhu