google.com, pub-4316186021854010, DIRECT, f08c47fec0942fa0

Ô CỬA MÙA ĐÔNG - KẾT NỐI CẢM XÚC
KẾT NỐI CẢM XÚC

Ô CỬA MÙA ĐÔNG

Đàn ông gần ba mươi như anh thường ưu tư vì sự nghiệp. Còn anh thì luôn giữ ưu phiền về cô.

***

Anh mở cửa sổ. Cơn gió bấc của miền nhiệt đới ngay lập tức ùa vào cùng mưa phùn. Anh hơi rùng mình. Chiếc áo len cổ lọ không giúp anh giữ ấm được cơ thể trước đợt gió mùa thì phải. Anh đảo mắt nhìn xung quanh. Yên ắng quá. Đêm đã đi qua mà sao dư âm vẫn còn đọng lại, khỏang sân trống hỏanh, ươn ướt, phố xá im tới lạ kì. Anh châm thuốc. Đàn ông gần ba mươi như anh thường ưu tư vì sự nghiệp. Còn anh thì luôn giữ ưu phiền về cô. Những ngày đông hoang lạnh sắp kết thúc, anh vẫn không được gặp cô. Cô đã hứa sẽ chỉ đi hai năm rồi quay lại và làm vợ anh. Nhưng hình như không có ai nhắc nên cô đã lỡ trót quên. Thế mà anh vẫ đợi…qua tuổi trẻ…qua vài mối quan hệ nhập nhằng, ấy vậy mà cuối cùng, cô vẫn là điều mà anh muốn có nhất. Anh không muốn từ bỏ cô. Gió vẫn rít từng đợt. Lạnh thật và cũng là nhớ cô thật.

Cô mở cửa sổ. Gió rít theo cả đống tuyết ập vào người cô. Thật điên rồ. Cô cũng không hiểu sao tự nhiên lại mở cửa sổ để đón cái lạnh. Ngoài đường chỉ có tuyết phủ trắng hết lối đi và những người công nhân cần mẫn kéo đống tuyết tụ gọn lại. Má cô dần ửng đỏ và người cô bắt đầu run lên. Cô đóng cửa. Lạnh thật và cũng là nhớ anh thật.

Cô lôi trong hộc bàn cuốn hộ chiếu. đã ba năm rồi, cô vẫn lưỡng lự về một ngày trở về. Lần nào cô cũng chuẩn bị hộ chiếu, gấp quần áo gọn vào vali cùng món quà cô mua dành cho anh, nhưng cô chẳng đủ can đảm để có thể trở về cạnh anh. Và rồi thời gian chầm chậm trôi qua, đã ba mùa đông lạnh đôi tay cô chỉ biết đặt vào trong cái túi sưởi hình con gấu mà anh mua cho cô. Cô yêu anh, tình yêu ấy không cho phép cô được ích kỉ, cô cần phải nghĩ cho anh, và vì anh rất tốt cho nên cô không có ký do gì để làm anh tổn thương hay khó xử. Thời gian cô im lặng có lẽ cũng đã đủ để anh đổi thay, để bước vào một cuộc sống khác , không có cô, không có tình yêu của cô.

***

Anh khoác lên người bộ vest mới, hôm nay bạn anh lấy vợ. Anh là người cuối cùng trong đám bạn chơi với nhau chưa kết hôn. Có người làm mối cho anh, có kẻ kêu anh bỏ cô, anh đã làm tất cả rồi, mà vẫn không thể. Anh đã từng thử nhưng để rồi chỉ biết anh cần cô nhiều hơn. Tình yêu là thứ duy nhất anh không đổi thay. Bên cô tám tháng, chứng kiến từng nỗi đau ăn thấu con người cô, và bản thân anh đã từng cố gắng vì người con gái ấy tới nhường nào để khiến cô ấy vui. Vứt bỏ hết ư, anh không làm được. Đi kiếm tìm cô ở một chân trời xa lắc, anh không làm được. Anh chỉ có thể gieo một phép thử của tình yêu, rằng nếu cô muốn bên anh, cô sẽ tự trở về. Anh không muốn thúc ép cô. Anh muốn cô tự chọn lựa. Nhưng cô đi lâu quá, và anh đang vơi bớt đi niềm tin mỗi ngày.

Anh mở cửa sổ. Đông sắp đi qua. Cơn gió đông hòa vào tiết trời xuân ấm áp mà vờn lấy khuôn mặt anh. Đào đã bắt đầu có mặt ở khắp con phố, bầu không khí thúc giục người ta trở về. Khỏang sân cũ người ta đang vội vã ốp lên những viên gạc đỏ cuối cùng. Vài hôm nữa cả trung cư này sẽ dời đi, dời xa thành phố và đi tìm một cái Tết mới, một năm mới dịu nhẹ và yên bình. Anh cũng sẽ dời đi…dời đi hẳn và không quay lại đây nữa. Anh sẽ trở về Sài Gòn, sẽ chào tạm biệt Hà Nội như chào tạm biệt cô và cả tình yêu này.

Cô nhấp một ngụm café sữa. Giờ này ở Việt Nam có lẽ cũng sắp Tết, người ta đang tất bật sắm sửa cho một cái Tết sum vầy. Ở đại sứ quán cũng đã gửi thư mời cô tới dự Tết của những người Việt ở nước ngoài. Cô thấy chạnh lòng.

***

Cô và anh quen nhau vào mùa đông, năm ấy, mùa đông rét lắm, cả ngày trời âm u không một vệt nắng, và đêm xuống, gió cứ gào qua từng ô cửa kính một. Anh ra Hà Nội vào đêm mà Hà Nội rét nhất, cảm giác như cả thành phố co mình mà lặng im nghe tiếng gió thở. Anh loay hoay cài lại cánh cửa sổ cho gió khỏi đập thì nhìn thấy cô ở khỏang sân trung cư. Anh sẽ chẳng để tâm nếu như cô không phải đang khóc. Cô ngồi bệt và khóc, trời lạnh mà cô chỉ mặc chiếc váy thô thổ cẩm và khoác ngoài chiếc áo len chòang. Anh không cài cửa nữa, cứ để nguyên ô cửa sổ và cơn gió lạnh tạt ngang người mỗi khi nó giận giữ. Anh nhìn cô. Cô thì cứ khóc. Rồi cô ngất trên nền sân lạnh. Anh chạy vồi vàng xuống và đưa cô lên phòng mình. Lần đầu tiên anh thức suốt đêm chỉ để chăm sóc một cô gái. Anh khoác lên người cô chiếc áo phao dày, đắp lên người cô chiếc chăn dày nhất, và ủ đôi tay cô trong đôi tay mình mà hà từng hơi một thật ấm. Đêm ấy là một đêm yên bình, yên bình với tất cả những tạp âm vọng vào từ ngoài ô cửa sổ.

Sớm hôm sau, vì công việc anh dời đi trước khi cô tỉnh lại. Lúc anh trở về chỉ còn lời nhắn được ghi cẩn thận vào tờ giấy nhớ và gắn nghiêm chỉnh trên laptop của anh.Tờ giấy ấy nói rằng cô cảm ơn.

Mùa đông năm ấy khác lắm, vì anh đã nhận ra mối quan tâm của mình…

Anh mở cửa sổ để thổi bay bớt mùi mỳ tôm vừa pha. Cô gái đêm trước xuất hiện, nhưng cô đang cãi nhau với một người đàn ông khác. Anh lặng lẽ đóng lại ô cửa sau khi nhìn hồi lâu. Phía ánh đèn đường vẫn rọi sáng những khỏang trời tối đen.

Anh kéo vali trở về Sài Gòn đêm đó. Cô đã kéo anh ở lại với cô. Cô ngồi cạnh một vũng máu, anh chỉ thấy rất nhiều máu và khuôn mặt thất thần của cô. Anh đưa cô vào bệnh viện. Cô sảy thai…Anh không cất lên một lời động viên, chỉ biết theo sát cô, cặm cụi chăm sóc cô suốt thời gian cô nằm viện, và quãng thời gian dài sau đó.

Anh dần làm thân với cô, cô đón nhận từ từ. Ít nhất thì khi ở bên anh cô không chút cảm xúc vương vấn với người cũ. Lần nào anh qua đây, cô đều ra đón anh, rồi cùng anh đi men theo từng góc phố cũ kĩ của Hà Nội. Cô đã quen với việc tìm anh giữa đám đông hành khách, nên dù anh có cải trang thế nào, cô vẫn nhận ra. Tình cảm cô và anh mỗi lúc một nhiều thêm, cô quên đi nỗi đau ngày đó, và bắt đầu tìm tới anh nhiều hơn một điểm tựa để dựa dẫm vào lúc cô độc nhất. Tình yêu của họ lạ lùng lắm…Cô cứ trễ hẹn với anh một cái nắm tay…rồi một cái ôm… rồi một cái hôn. Không hiểu sao mỗi lần cô và anh có thể gặp nhau khi anh ra ngoài này công tác, cả cô và anh đều cư xử như vậy, điềm tĩnh như một người bạn dù trái tim của cả hai đều đang khát cháy. Anh đèo cô, kể vài ba câu chuyện đời thường. Cô ngồi sau anh, ngón tay nhỏ bám nhẹ vào eo áo. Hà Nội chông chênh một chút gì đó thiếu thiếu, thiếu lửa hoăc thiếu một bước ngoặt để cả hai thật sự thuộc về nhau.

Tiễn anh ra ga, con đường ga dài ngoằng dài như tình yêu của cô và anh rõ ràng đã là một đường thẳng nhưng cả hai lại đi về phía ngược chiều một cách vô thức…

***

Anh bảo rằng đêm nay sẽ qua Hà Nội. Cô lúi húi dắt xe ra khỏi bãi đỗ để tới phòng anh dọn dẹp một chút. Và chẳng hiểu vì sao cô lại lục vào chồng giấy ấy, đống giấy lộn cùng những bản vẽ thiết kế anh đã gói gém và để riêng ra một góc để vứt đi. Và vô tình cô đọc được hồ sơ chuẩn đóan của bác sĩ. Khi đó trong cô chỉ tòan những tuyệt vọng, cô chẳng thể nghĩ được gì cả, mọi thứ trong cô đã trở lên trống rỗng. Cô muốn bên anh những cô sẽ cho anh được điều gì khi bản năng tối thiểu để làm mẹ cô cũng đánh mất cùng với tình yêu đầu. Anh liệu có thể hạnh phúc cùng với cô, cùng với một tổ ấm không trọn vẹn. Và tới khi anh hối hận khi đã chọn ở bên cô, cô sẽ phải làm gì để trói buộc đôi chân anh khi mà tình yêu cũng không còn đủ để hàn gắn giữa cô và anh.

Tối ấy, cô vẫn đón anh như mọi lần. Anh thấy mắt cô đỏ hoe. Và chẳng thể ngờ đó là lần cuối anh được thấy cô. Cô sẽ bay sau chuyến bay hạ cánh của anh hai tiếng. Gặp anh ở đây, chỉ để nói lời tạm biệt. Anh tôn trọng quyết định của cô. Và anh sẽ đợi tới lúc cô sẵn sàng để trở về với anh. Tình yêu là thứ không dễ gì có được, nên khi yêu ai rồi, sao có thể thay đổi. Anh cứ thế đợi cô.

***

Anh đã xin chuyển công tác ra hẳn Hà Nội. Thành phố không cô nhưng vẫn còn kí ức bên cô vương lại.

Mùa đông không anh, cô vẫn mở cửa sổ để hơi lạnh tràn vào, cái lạnh sẽ giúp tim cô đông quánh lại một vài nỗi nhớ về anh.

***

Anh tin vào định mệnh hoặc một điều gì đó tương tự vậy, vì mỗi khi anh mở cửa sổ, anh đều thấy cô trước khỏang sân trống của tòa trung cư.

Thế nên tới giờ, anh vẫn mở ô cửa sổ ấy, chỉ nghĩ rằng cô sẽ xuất hiện.

Mà không thể nữa, quá khó cho tất cả mọi thứ diễn ra theo đúng ý mình. Cứ cho là cô với anh có duyên đi, thì chẳng phải chỉ cần cố gắng thêm chút nữa là anh sẽ có được cô, chẳng phải vậy sao. Anh đã tự nhủ như vậy mà tới cuối cùng, anh lại kéo lê chiếc vali ra sân bay, chạy trốn khỏi thành phố này.

Cô kéo lê chiếc vali, cô trở về để tìm anh. Anh đã bắt đầu, cô muốn làm người kết thúc. Hoặc nếu kết thúc ấy đã xảy ra, rằng anh đã có cuộc sống mới thì cô muốn được nhìn thấy điều đó. Bất kể là chuyện gì đi chăng nữa, người ta cần có lý do cho sự vĩnh biệt cuối cùng.

Hôm ấy trời trực ào mưa và rồi mưa thật, cơn mưa không lý do, cứ rơi vô tình hờn tủi, giọt nước vỡ tan trước khi kịp hóa tuyết.

Trang Anh

Bình luận Facebook