Những bài thơ hay và sâu sắc nhất của Hàn Mặc Tử
Hàn Mặc Tử làm thơ từ sớm, 14 tuổi đã làm thơ Đường luật đăng báo với bút danh Minh Duệ Thị. 1930 đoạt giải nhất trong cuộc thi thơ do thị xã tổ chức. Hàn Mặc Tử có rất nhiều tác phẩm thơ hay được mọi người chú ý từ ngôn ngữ tinh tế đến hình ảnh tuyệt đẹp, cùng điểm lại những bài thơ hay và sâu sắc nhất của Hàn Mặc Tử qua bài viết dưới đây.
1.Mùa xuân chín
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
– Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi…
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây…
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
– “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”
Bài thơ “Mùa xuân chín” của Hàn Mặc Tử mang đến hình ảnh mùa xuân tươi đẹp, khi cây cối nảy mầm và hoa nở rộ khắp nơi. Qua từng câu thơ, ông vẽ nên một bức tranh sống động về sự trỗi dậy của thiên nhiên và niềm vui trong lòng con người.
2. Đây thôn Vĩ Dạ
Sao anh không về chơi thôn Vĩ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên.
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
Gió theo lối gió, mây đường mây,
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay…
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó,
Có chở trăng về kịp tối nay?
Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra…
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?
Đây là bài thơ tiêu biểu nhất trong sự nghiệp sáng tác của tác giả. Trong bài thơ “Đây thôn Vĩ Dạ” dẫn dắt chúng ta đến một ngôi làng yên bình. Những cảm xúc và kỷ niệm êm đềm về quê hương, tuổi thơ và những người dân tại đây được tác giả khắc họa một cách tinh tế và cảm động.
3. Đà Lạt trăng mờ
Đây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chớ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo.
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
Trên nền thơ Đà Lạt, Hàn Mặc Tử tạo nên hình ảnh trăng mờ lấp lánh trong đêm tại đô thị. Bài thơ mang đến một không gian lãng mạn và mơ mộng, khiến chúng ta lạc vào những cung bậc tình yêu, nhớ nhung và khát khao.
4. Những giọt lệ
Trời hỡi, bao giờ tôi chết đi?
Bao giờ tôi hết được yêu vì,
Bao giờ mặt nhật tan thành máu
Và khối lòng tôi cứng tựa si?
Họ đã xa rồi khôn níu lại,
Lòng thương chưa đã, mến chưa bưa…
Người đi, một nửa hồn tôi mất,
Một nửa hồn tôi bỗng dại khờ.
Tôi vẫn còn đây hay ở đâu?
Ai đem tôi bỏ dưới trời sâu?
Sao bông phượng nở trong màu huyết,
Nhỏ xuống lòng tôi những giọt châu?
Trong những dòng thơ “Những giọt lệ”, Hàn Mặc Tử khám phá sâu sắc về những cảm xúc đau đớn, nỗi buồn và nỗi khát khao trong cuộc sống. Những giọt lệ trở thành biểu tượng cho sự trăn trở trong tâm hồn con người.
5. Trên cầu Tràng Tiền
Lớp lớp ngựa xe qua
Đờn ông với đờn bà
Biết bao cô áo tím
Nước da trắng nõn nà…
Tà áo gió lung lay
Nhìn xem cũng hay hay
Cô em dường đỏ mặt
Bẽn lẽn làn tóc bay…
Lớp lớp ngựa xe qua
Quan non với quan già
Ung dung trong áo gấm
Trước ngực cái bài ngà…
Thất thểu trên vệ đường
Anh chàng bận áo lương
Trời không mưa không nắng
Thỉnh thoảng lấy dù trương
Lớp lớp ngựa xe qua
Tàu Tây với lại Chà
Ô kìa con “đĩ thúi”
Bao tóc bỏ đuôi gà…!
Bài thơ “Trên cầu Tràng Tiền” của Hàn Mặc Tử đưa chúng ta đến con cầu nổi tiếng ở thành phố Huế. Từ góc nhìn trên cầu, ông truyền đạt tình người và tình quê hương, khắc họa những cảnh đẹp và kỷ niệm buồn qua những dòng thơ sắc sảo, lắng đọng.
6. Nắng vàng
Mê trăng là đâm mê trinh tiết
Mê nắng vàng như phối hiệp tình duyên.
Phơi lòng chi, cho áo gió ngả nghiêng
Đem trong chữ muôn câu thêm sáng nghĩa
Xuân trên má, ý thơ lan thấm thía
Hây hây mơ, chín gấc giữa mùa hương.
Cô đương đi, – tôi đương thả dây thương
Sẽ cuống quýt trên đôi môi luôn chớp,
Nắng sẽ dai và trí cô sẽ ngớp,
Ý ưng đi, -nhưng chân vướng tơ yêu…
Môi bối rối, không lẽ nói cho nhiều
Bị mắc cỡ với muôn chim đường bộ
Cô say nắng, hay nắng say tiếng thơt.
A ha ha! Trong một phút thôi miên!
Nín hơi thơm bằng sức điện tình truyền
Tôi gò được một mùa xuân phẩm tiết.
Mùa xuân ấy là lòng tôi tha thiết.
Mê cuống cuồng say điêu đứng vì thương
Ôi chao ôi! Trong nắng rực mùi hương…
Nhà thơ sử dụng hình ảnh nắng vàng rực rỡ để tạo nên một bức tranh tươi sáng và ấm áp về thiên nhiên. Bài thơ này đưa chúng ta đến những khoảnh khắc hòa mình vào ánh sáng mặt trời và cảm nhận sự sống trong từng tia nắng.
7. Đêm khuya ở nhà quê
Lều tranh lạnh lẽo mấy canh thâu,
Lạnh cỏ cây trời lạnh đến đâu…
Hé cửa nhìn trăng, trăng tái mặt,
Gài then thắp nến, nến rơi châu.
Chiêm bao bóng lẩn Dao Trì động,
Mường tượng hồn chơi thệ thuỷ cầm.
Năm ngón đường tơ ngồi dậy bấm,
Gió quên than thở dế quên sầu.
Nhà thơ Hàn Mặc Tử đem đến cho chúng ta một bức tranh đêm khuya trong ngôi nhà quê. Bài thơ mang đến không gian yên bình và những kỷ niệm đáng quý về tuổi thơ, khi mọi người sum họp và chia sẻ những câu chuyện đầy ấm áp.
8. Trăng vàng trăng ngọc
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…
Bao giờ đậu trạng vinh quy đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trong bài thơ này, Hàn Mặc Tử mê hoặc chúng ta bằng hình ảnh của trăng vàng và trăng ngọc, tạo nên một không gian thần tiên và lãng mạn. Ông truyền đạt những cảm xúc, cung bậc tình yêu, sự hoài niệm và sự tương tư qua từng dòng thơ đậm chất lãng mạn.
9. Một cõi quên
Đêm ấy lại đêm thức với trăng
Mưa ngoài hiên lạnh ẩn dáng Hằng
Cô đơn! Ừ nhỉ, chừng quạnh quẽ
Đêm rất riêng mình – Một cõi quên!
Tôi trả cho tôi những ngại ngần
Trả người – đây nhé những phân vân
Cõi riêng lặng lẽ gài then kín
Ngoài ấy người vui với bụi trần.
Cơn gió lập đông buốt lạnh lùng
Tứ bề gom lại một cõi không
Lặng nghe – Tôi nhé, nghe tôi khóc
Hiện hữu mà chi? Chỉ nghẹn lòng.
Qua bài thơ này tác giả mang đến một cõi quên, nơi mà chúng ta có thể thoát khỏi những áp lực và phiền muộn của cuộc sống. Bài thơ như một lời kêu gọi chúng ta tìm đến một nơi thanh thản và đong đầy niềm vui, để quên đi những khó khăn và tận hưởng cuộc sống.
10. Tương tư
Gió xuân đi khỏi bao giờ,
Tấc xuân với tấm lòng thơ não nùng.
Hỏi mình, mình có nhớ nhung,
Bao la non nước một vùng nước non.
Quen nhau từ thuở đào non,
Biết nhau từ thuở trăng tròn, ai ôi!
Hương thơm bay mất đi rồi,
Mỗi lần hoa nở gây mùi yêu đương.
Chiêm bao thấy mặt chán chường,
Tỉnh ra hoảng hốt, hỏi nường, nường đâu!
Sao trong giai tiết mà sầu,
Rưng rưng nước mắt ai hầu lau cho?
Mở miệng không ra, những nghẹn ngào,
Tương tư sầu ấy cực làm sao!
Nghe chim anh võ kêu buồn đáp,
Thấy bóng đông quân tới biếng chào.
Đứng sững ngoài hiên mà tưởng tượng…
Ngồi thừ trước án để chiêm bao.
Mặc cho hoa rụng bay tơi tả,
Lẩm bẩm: “Em ơi, khổ thế nào”!
Bài thơ này đem đến một tâm trạng tương tư, khi những suy nghĩ và mong muốn được truyền đạt qua những dòng thơ cảm động. Bài thơ gợi lên những hình ảnh nhớ nhung và hy vọng, tạo nên một không gian tình cảm và sâu lắng trong lòng đọc giả.
Bài thơ của Hàn Mặc Tử là di sản văn chương mãi mãi. Chúng là lời kêu gọi tận hưởng cuộc sống và khám phá tình yêu cùng ý nghĩa sâu xa. Những từ ngữ tinh tế và hình ảnh đẹp trong bài thơ thức tỉnh tâm hồn và truyền cảm hứng. Hàn Mặc Tử vẫn là một nguồn sức mạnh và ánh sáng trong cuộc sống, khơi dậy lòng say mê, trân trọng giá trị thực sự.
sưu tầm