Em là người đàn bà đặt lòng tự trọng quá cao
Như tượng đài xây xong rồi khó bỏ
Có những khi muốn sẻ chia cùng ai để nỗi buồn bay theo gió
Nhưng sợ người đời chê cười nên đành giữ lại riêng em
Em là người đàn bà mang ước mơ của riêng mình chỉ để mở ra xem
Rồi lại tự tay cất vào như một món đồ cũ kỹ
Tự ru lòng mình bằng nụ cười hoan hỉ
Để rồi một mình qua những cơn đau
Em là người đàn bà mặc cho nước mắt rơi mau
Như cơn mưa qua ngày ngâu tháng bảy
Dễ dàng xót xa với ánh nhìn lửa cháy
Đồng cảm với người để sầu tủi vu vơ
Em là người đàn bà tự đắm chìm mình nơi những vần thơ
Như trót lỡ đa mang mối tình vụng dại
Đã bước đi chẳng thể nào dừng lại
Dẫu hiểu rằng …đường một bóng chênh vênh.
Em là người đàn bà cất giấu nỗi buồn tênh
Sợ vô tình làm ai cay mắt
Suốt cuộc đời chỉ một mình góp nhặt
Những niềm tin chẳng biết tự bao giờ.
Nghinh Nguyễn