NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐI TRONG MIỀN NHỚ
Có một người đàn bà luôn sống trong trầm mặc
Gom hết những vui buồn chôn chặt xuống đáy tim
Cô nhìn thấu cuộc đời bằng đôi mắt lặng im
Nỗi cô đơn đã đắm chìm mình vào khoảng trống…
Có lẽ từ lâu cô không còn quyền mơ mộng
Cố giấu yếu mềm để gắng gượng gồng lên
Người đàn bà trong đời với gánh nặng không tên
Chỉ muốn bình yên một ngày dù biết là rất khó.
Giông bão luôn rập rình quanh căn nhà bé nhỏ
Bờ vai mảnh mai che vết nứt chẳng thể lành.
Sâu thẳm tâm hồn vốn đã rất mong manh
Chờ đến một ngày hoàn thành xong tất cả.
Chưa bao giờ cô thấy mình vội vàng hối hả
Chọn cho riêng mình cách suy nghĩ thản nhiên
Cuộc đời đã dạy cô trút hết mọi ưu phiền
Với ký ức vẹn nguyên gửi vào trong miền nhớ…!
Dạ Thảo