Ngược hướng để quên nhau
Có những người vô tình lướt qua nhau
Chợt thấy quen sau cái nhìn xa lạ,
Chợt đứng lại giữa dòng người vội vã,
Chợt ánh nhìn khẽ chạm trái tim xa…
Cũng có khi ta bất chợt nhận ra,
Người từng xa bỗng nhiên sao gần thế.
Một nụ cười kéo ta thành đứa trẻ,
Vô tư đùa, chẳng nghi ngại điều chi.
Thế mà có khi chẳng hiểu lí do gì
Người từng thân bỗng trở thành người lạ.
Lướt qua nhau giữa dòng đời hối hả
Mắt thôi tìm, tay thôi nắm, thôi thương…
Có những khi giữa trăm vạn nẻo đường
Tìm thấy người thương giờ đang thương kẻ khác.
Ai cũng từng để tim mình đi lạc
Và cũng từng đổi khác để quên đau.
Bất chợt một ngày ta lại thấy nhau
Giữa nẻo đường xưa – nơi từng hẹn ước,
Vẫn đấy thế thôi chốn xưa thân thuộc
Chỉ hai người bước ngược hướng… quên nhau.
Phương Duyên