Người ta có thể buông bỏ nhiều thứ trong cuộc sống này dễ dàng. Nhưng tình cảm thì khác, nếu dễ dàng buông bỏ chắc có lẽ chẳng phải thật lòng.
Chúng ta có thể đoán định mọi thứ, lường trước được mọi chuyện, nhưng khó nhất vẫn là việc đoán định lòng người.
Một người nào đó đến và nói với chúng ta rằng, họ yêu chúng ta từ rất lâu rồi, đến nay mới thổ lộ. Liệu chúng ta có thể tin ngay lập tức hay không? Một người bên chúng ta rất lâu nói rằng họ yêu chúng ta hơn cả bản thân mình. Chúng ta liệu có tin không?
Nếu yêu THẬT LÒNG, người ta đã chẳng dễ dàng BUÔNG BỎ…
Không phải chúng ta đa nghi, không dễ tin người, mà bởi vì sự tin tưởng, không lập tức có được khi chúng ta mới bắt đầu quen.
Làm sao để biết rằng, người chúng ta yêu, có thực sự thật lòng hay không? Khi chúng ta không phải là họ. Lời họ nói, việc họ làm, biết đâu cũng chính là thứ họ làm với một người nào khác nữa.
Khi một người nào đó yêu chúng ta thật lòng, họ có dễ dàng buông tay chúng ta không? Câu trả lời là: “Không!”
Tại sao tôi lại nói như thế? Tất nhiên mọi lý luận đều phải có những cơ sở của nó.
Khi nào yêu một người nào đó thật lòng bạn sẽ hiểu. Dù bạn bắt buộc phải buông tay với người ấy vì bất kỳ một lý do nào khác, trái tim của bạn thực sự cũng không bao giờ thôi day dứt, nhớ nhung về người đó trong một sớm một chiều.
Trên đời này chẳng ai có thể ép ai yêu ai rồi rời xa ai, trừ cái chết chia cách và sự lựa chọn của chính bản thân mình. Đừng cố chứng minh rằng, mình buông tay chỉ vì người kia hạnh phúc. Bởi bạn có chắc chắn rằng, không có bạn ở bên, họ nhất định sẽ hạnh phúc hay không? Trừ khi một trong hai bạn là người không thật lòng, thì mới có chuyện dễ dàng bỏ buông như thế.
Nếu yêu THẬT LÒNG, người ta đã chẳng dễ dàng BUÔNG BỎ…
Tình yêu không phải muốn có là có thể sở hữu trong tay, nên đôi khi có người tìm kiếm nhau cả mấy chục năm trời mới tìm được người để yêu, để chờ và để đợi. Ấy thế mà có nhiều người, khi có nó trong tay lại chẳng biết đường trân trọng, dễ dàng để lạc mất nhau bởi những lý do không đầu, không cuối.
Nếu bạn đã từng yêu thật lòng bạn sẽ biết, việc đánh mất người mình yêu không khác nào lấy một con dao nhọn tự đâm vào tim mình. Vết thương càng dài rộng bao nhiêu, thật tâm càng không muốn buông bỏ bấy nhiêu.
Họ phải qua quãng thời gian đau đớn ấy, để bắt mình buông tay. Cho tới khi, chính họ lại nhận ra rằng, bản thân sống không còn ý nghĩa gì khi mất đi người ấy, rằng mình cần người ấy, và người ấy cũng chỉ thực sự hạnh phúc khi có mình.
Ai cũng bảo rằng, nếu thật lòng yêu một người, khi có chuyện xảy ra, họ sẽ tìm cách vượt qua chứ không phải dừng lại. Họ nhất định không để người còn lại tự mình chống đỡ rồi dứt áo ra đi.
Nếu họ yêu thật lòng, họ sẽ biết cố gắng dù có bất kỳ điều gì xảy ra đi nữa. Dù có phải chống lại cả thế giới chứ nhất quyết sẽ bảo vệ bạn đến cùng.
Nếu yêu THẬT LÒNG, người ta đã chẳng dễ dàng BUÔNG BỎ…
Việc buông bỏ không phải là một bình phong để phô bày với tất cả mọi người “Vì chúng ta muốn tốt cho nhau”. Bởi chia tay, thực sự chưa bao giờ là thứ mang ra để thể hiện lòng cao thượng.
Buông bỏ vẫn là buông bỏ. Ra đi vẫn là ra đi. Thật lòng hay không thật lòng, bản thân họ là người rõ hơn cả. Không cần phải chứng minh, cũng không cần phải ngụy biện.
Bởi dẫu chúng ta có buông tay vì sự thể ép buộc không còn con đường nào khác cũng vậy. Người khác cũng sẽ không tin, và chúng ta cũng sẽ không tin, không tin chính bản thân mình.
Một người yêu chúng ta và rồi muốn buông tay. Chúng ta cũng không cần phải làm bất cứ điều gì để họ hồi tâm chuyển ý, bởi đó là sự lựa chọn của họ. Cũng càng không cần phải níu kéo họ. Nhất định không cần!
Cái chúng ta cần là một người nắm tay đi qua giông bão, chứ không phải người thấy một chút khó khăn là buông tay rồi để chúng ta một mình ở lại. Rồi cái ý nghĩ cao thượng rằng họ muốn tốt cho mình, rằng ở bên họ, mình sẽ không hạnh phúc! Không, đó chỉ là sự ngụy biện rất buồn cười!
Tất cả những thứ tình cảm thật sự trên đời, chỉ cần tan vỡ thôi cũng đã khiến chúng ta vô cùng hụt hẫng và mất thăng bằng. Thử hỏi đó là những thứ tốt cho ta? Rồi cả những quá khứ khiến chúng ta rơi vào tầng tầng, lớp lớp những cảm xúc không tên và rồi không để ý tới thực tại. Rằng đó là những thứ tốt cho ta? Hay đó là những chất xúc tác khiến chúng ta trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn, đại loại là như thế?
Và rồi, chúng ta cứ để họ đi. Và cảm ơn họ vì điều đó, hãy cứ cho rằng họ chỉ muốn tốt cho chúng ta.
Và rồi chúng ta tốt lên thật, tốt vì có thể tự mình chống đỡ mọi thứ và tìm được một người xứng đáng hơn họ, thế thôi.
Chí ít, trong cuộc đời mình, chúng ta cũng đã nhận ra một điều: “Người một khi đã không yêu chúng ta thật lòng thì có thể buông tay chúng ta rất dễ. Và chúng ta thực sự không cần họ, cho thế giới của mình nữa, nhất định không cần”.
Phương Hằng