Cái gì cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ.
Hôm ấy trở trời lạnh mưa cũng bắt đầu rơi tầm tã, dường như cũng thấy buồn cho cả hai ta. Mọi thứ đã định sẵn cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa, nghĩ mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm mấy năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?
Điều mà trước đây dù có cãi nhau hay chỉ to tiếng vài phút là đã cười nhăn nhở. Nhưng bây giờ khoảng lặng ấy lại là sự im lặng, im lặng đến ngột thở. Chẳng ai có thể nói được với nhau lời tử tế. Tránh mặt nhau, ngay cả nhìn cũng không muốn chạm. Chỉ cần nói với nhau một câu cũng đủ gây ra một cuộc khẩu chiến.
Ngày đó anh tự nhủ mình nhiều lần rằng, dù có cãi nhưng đừng im lặng vì im lặng là chết. Nhưng lúc ấy cái tôi lớn lắm nên có cãi thì anh toàn im lặng cho nên tình yêu mới chấm dứt cho tới tận bây giờ. Có lần cãi nhau cứ thế kéo dài đến cả tháng trời, trong khi bình thường ngày cao nhất cũng chỉ sáng đến tối là mình lại ôm chầm lấy nhau. Nhưng bây giờ đến cả tháng chẳng ai có thể nhìn nhau một cách bình thường. Cảm giác như chỉ muốn biến mất khỏi cuộc đời nhau một cách nhanh nhất.
Rồi một ngày khi nhận thấy đó là điều không ổn cho tương lai và tình yêu của chúng mình lớn hơn tất cả anh đã bắt đầu lại nhưng không kịp giữ em lại.
Em buông lời nói:
Mình chia tay nhau đi anh. Em chán lắm rồi!
Chẳng thế hiểu lý do vì sao, ngay cả bản thân anh cũng chưa từng nghĩ đến điều ấy nhưng là anh anh vẫn luôn nghĩ còn yêu tại sao lại cứ phải chia tay?
Anh không ngạc nhiên khi thấy em buông lời dễ dàng như thế bởi ta có cãi nhau có chia tay bao lần cũng lại về bên nhau.
Em im lặng bước vào trong nhà còn anh ngoảnh mặt phóng xe chạy đi.
Trong thâm tâm nhau sẽ nghĩ là chia tay như bao lần nhưng rồi sẽ lại về với nhau. Mỗi người lại ôm chầm lấy sau bao giông tố. Nhưng cả đêm hôm ấy, rồi cả tuần ấy anh chẳng ngủ được. Mắt cứ thao thức chẳng thể nghĩ đc gì cho ngày mai. Rồi anh bật khóc nấc lên từng tiến. Lần đầu tiên anh nhìn thấy những giọt nước mắt chua chát của mình. Dường như cố gắng kìm lại nhưng không được, rồi anh lang thang sang nhà em biết bao nhiêu lần cố tình ngồi lỳ lại để gặp cho bằng được, không nhớ là bị mẹ kêu về đi bao lần nữa, chỉ biết lúc trở ra mắt đã đỏ ngầu.
Anh chỉ nhìn từ xa trông em bằng ánh mắt tiếc cho những năm tháng bên nhau. Anh thương em bằng tất cả những năm tháng, xa nhau rồi hai đứa sẽ mỗi đứa một phương, không được ở cạnh nhau nữa. Không được trò chuyện không được cùng nhau sáng tối, sớm chiều chọc nhau bằng những câu nói. Còn nhớ lần cuối ấy anh cầm chặt bàn tay em và cũng là lần cuối cùng cố nén tiếng nấc.
Anh đứng bật dậy, cố không để mình khóc theo em. Khi cuộc sống đã đến mức chẳng thể dung hoà được nữa, ra đi là điều cần thiết. Chẳng phải bây giờ trách ai, hay chẳng vì ai phản bội ai nữa, chỉ vì chúng ta đã không thể vượt qua những áp lực cuộc sống.
Và rồi em chặn liên lạc với anh, đi xa anh bằng cách về quê đến cả mấy tháng, chắc ai tinh ý có thể thấy một thời gian anh viết đầy lên trang face anh những dòng tâm sự hay nước mắt nhưng không còn tag em vào nữa. Ảnh bên nhau anh cũng khóa sạch không còn để hở ra 1 tấm bên ngoài. Đến nỗi kể cả những thằng bạn thân cũng chẳng hiểu được anh chỉ biết nói 1 câu rằng: ” tao bỏ theo dõi mày vì mày đăng nhiều quá”. Nhưng sâu thẳm chúng nó cũng chẳng ai biết được cái tâm tư mà nỗi buồn đang được giấu kín chẳng biết chia sẻ cùng ai.Mình chia tay nhau mỗi đứa 1 phương nhưng nhà lại sát nhau đến thế.
Nhiều lần nhắn tin cho em thấy nhớ vô cùng kêu em hãy quay về. Nhưng nhận lại toàn những im lặng hay câu cáu gắt. Anh chẳng biết nói gì thấy tiếc vì chúng ta đã không thể giữ được tình yêu này. Rồi anh lại ngâm ngâm muốn khóc nhưng không khóc được nữa. Vài tháng sau ấy em trở về nhưng cũng không còn trở về bên anh mà đã theo một con đường khác. Có lúc thấy nhớ quá nhắn tin kêu em về nhưng chỉ nhận được những dòng tin nhắn:
Không đâu, em sẽ chẳng trở về.
Hôm ấy trở trời lạnh mưa cũng bắt đầu rơi tầm tã, dường như cũng thấy buồn cho cả hai ta. Mọi thứ đã định sẵn cho một cuộc chia ly. Chẳng cần lý do gì cả, chỉ là không thể ở bên nhau được nữa, nghĩ mà lòng cay đắng. Tại sao mọi thứ lại trở nên như thế, tình cảm mấy năm qua, những khó khăn đã từng, những yêu thương ngọt ngào đã qua giờ chỉ cần ngoảnh mặt đi là hết sao?
Một mình anh bắt đầu chạy đi tìm những kỉ niệm, lang thang trên những con đường, những con phố, những quán xá mà ta từng đi qua. Gặp lại những người thân quen họ hỏi người yêu đâu, sao không đi cùng nữa. Lúc ấy trong đầu nhớ về những ngày hai đứa đi cùng nhau, vui đùa bên nhau, nghịch ngợm với nhau nó thấy hạnh phúc như thế nào. Rồi anh lẳng lặng quay sang bên cạnh, họ cặp cặp hạnh phúc bên nhau. Mình anh ứa nước mắt. Hình như chúng ta đã sai ở đâu đấy. Hình như chúng ta đang làm khổ nhau và vì cái ích kỷ của bản thân. Tay cầm điện thoại lại nhắn tin anh đang ở chỗ ấy, rồi lại đi tiếp vừa đi vừa nghĩ, nước mắt lã chã. Cái hình ảnh lúc ấy chắc chẳng thể nào quên. Bẵng đi đã quá gần sáng nhìn đồng hồ đã gần 2h đêm a vẫn còn đang ngoài đường, những bờ biển hay những quán xá.
Lại nhắn:
Em về đi
Đủ lắm rồi đừng xa nhau nữa
Anh sai rồi, em cũng sai rồi
Em về đi
Em ở đâu, về bên anh đi
Nấc nghẹn không kìm được nữa, anh khóc nức nở bên con đường đầy sương gió và biển vẫy gọi. Nhiều khi nhìn em từ xa hay trông thấy em đi bên ai đó, rất là khuya.
Lại nhắn:
Em về sớm nhé đừng đi khuya quá
Nhưng nhận lại chỉ toàn lời đắng cay:
Anh đừng làm thế nữa, đừng theo dõi em nữa hay đừng làm cái trò đó nữa.
Lại không hiểu nhớ quá đứng nhìn thôi mà cũng gọi là theo dõi hay làm cái trò ấy sao? Tình yêu vẫn ở đấy, chỉ là chúng ta mải lo quá nhiều thứ mà trót hết kiên nhẫn cho một mối quan hệ. Cơm áo gạo tiền quên đi mất chúng ta còn tình yêu cần gìn giữ mà bỏ rơi lẫn nhau.
Thế đấy, bẵng một thời gian qua đi, ta ngừng liên lạc ngừng quan tâm nhau. Nhưng một ngày bỗng chúng ta bắt đầu nói chuyện trở lại. Em bắt đầu sống khác hơn, thay đổi hơn. Cách ăn nói hay nhiều thứ còn hơn cả như cũ. Anh cũng vậy bắt đầu sống khác hơn nhưng ta vẫn hờn trách nhau vì đánh mất tình yêu của chúng mình.
Nhưng ngẫm lại nhận ra rằng có thay đổi có hờn trách thì cũng không làm ta thay đổi mà thậm chí còn tệ hơn.
Vậy nên:
Anh tự thay đổi và vẫn kệ bao lần em nói chua chát, hay bao lần em nói em yêu người khác. Chẳng quan tâm chẳng hờn ghen nhau nữa. Anh muốn sống nhẹ nhàng hơn đỡ phải suy nghĩ từng ngày.
Rồi cũng muốn đi tìm lại một nửa cho mình nhưng tìm lại chưa thấy bởi cái cách sống hận của nhau khiến ta cứ mải mê yêu hết người này đến người khác để cho bõ ghét vì nhận ra ta vẫn còn quan trọng với một số người nào đó. Nhưng chính ta lại đang đánh mất đi cái yêu thương thật sự đang muốn ở bên mình.
Có 1 cô bạn từng nói:
Anh làm thế thì vui anh nhưng chẳng ai muốn ở gần anh được bao lâu.
Mà công nhận đúng thật:
Người ta muốn thương muốn yêu lại nhất thì ta lại chẳng dám đến bên họ, ta sợ chính ta sẽ khiến họ đau khổ thêm lần nữa.
Chúng ta ai cũng có khuyết điểm, bên nhau gần như một nhà là đã lột trần nhau toàn diện từ thể xác đến tính cách, nhiều khi có cảm giác hối hận vô cùng vì đã yêu nhau. Chắc hẳn ai cũng từng yêu lâu năm sẽ có cảm giác vậy ở một giai đoạn nào đấy. Nên chắc chắn sẽ mất nhau ở 1 giai đoạn nào đó. Nhưng sau này khi nghĩ lại đánh mất tất cả những năm tháng đã yêu thương và cần có nhau nó xót xa vô cùng.
Vậy nên:
Cái gì cũng có giá của nó hết. Giá của cái nắm tay lúc về già là bao nhiêu giông bão của tuổi trẻ.
Hi vọng khi ai đọc những dòng này đều nghĩ được khi muốn chấm dứt hãy nghĩ về những lý do khiến chúng ta bắt đầu! Nghĩ về những phút giây hạnh phúc bên nhau! Đó chỉ là 1 câu chuyện của những người đã từng bên nhau và bước qua nhau.
sưu tầm