NẾU CÓ THỂ QUAY NGƯỢC CHIỀU NĂM THÁNG
Có những ngày Sài Gòn mưa rả rích, nắng ngủ quên trên những bậc thềm, ngày cứ vậy mà lãng đãng trôi đi chậm rãi. Người ta tay nắm tay nhau đi trên những con đườn...
Nếu có thể đặt tên khác gọi mùa đông
Em sẽ không ngại ngần đặt tên là mùa nhớ
Gió rít từng cơn, gió lùa qua ô cửa
Cho lòng ai cứ ở giữa khoảng mông lung.
Em dỗi hờn, dỗi cả những chiều đông
Như tiếng lòng em nấc lên ngày lạnh giá
Em sợ lãng quên, sợ chẳng còn ai cả
Như bó họa mi ai đã thả bên đường.
Em sợ một ngày ai đó nói lời thương
Rồi tay vội buông khi còn chưa kịp ấm
Em cứ sợ hoài những điều xa xôi lắm
Ai dám chắc là sẽ nắm chẳng buông lơi?
Mùa đông kéo về trời mưa mãi không thôi
Hay lệ ai rơi ướt nhòa khắp khu phố
Thật ra mùa đông vốn chỉ là cái cớ
Để nhớ một người, nhớ một người mà thôi!
Hằng Hoài Nguyên