google.com, pub-4316186021854010, DIRECT, f08c47fec0942fa0

NÀY - NGƯỜI YÊU CŨ! - KẾT NỐI CẢM XÚC
KẾT NỐI CẢM XÚC

NÀY – NGƯỜI YÊU CŨ!

Này, em có người yêu chưa?

– Vẫn chưa anh ạ, thế còn anh?

– Anh vẫn chưa có người yêu mà. Anh nghe bảo em có người yêu rồi mà giấu. Chừng nào mới ra mắt đấy?

– Thế chừng nào em cưới, em mời anh có đi không?

– Không đi!

– Sao mà phũ phàng với em quá vậy, thế hôm nào ra mắt người yêu có gặp không?

– Có chứ.

– Mà em đã có người yêu đâu chứ, sao anh hối như mẹ em vậy.

– Há há.

– Sao anh cười?

– Tại vì anh thấy vui.

– Anh vui vì cái gì?

– Thì em chưa có người yêu nên anh vui.

– Em chưa có người yêu anh vui vậy sao?

– Uhm, anh vui!

“Có những mối quan hệ. Dù khi kết thúc hay bắt đầu thì nó vẫn không có tên gọi. Nó ở lưng chừng. Lưng chừng của hạnh phúc. Hay lừng chừng của niềm hy vọng.

Khi bạn kết thúc một mối tình. Bạn chấm dứt một mối quan hệ. Điều đó đôi lúc là kết thúc hoàn toàn. Bạn mất đi người yêu. Mất đi một mối quan hệ gọi là tình yêu.

Nhưng đôi khi chấm dứt một mối quan hệ mang tên là tình yêu. Để rồi bạn lại có một mối quan hệ mới, nó ở lưng chừng.

Hai bạn vẫn là bạn, trên tình bạn một xíu, vì đã từng là của nhau. Nhưng lại không phải là tình yêu. Cái mối quan hệ đó cho bạn nhiều nhưng cũng lấy đi của bạn những thứ mà tưởng chừng như không hề có. Đôi khi cũng chỉ muốn nói. Hình như vẫn còn yêu.”

….

***

– Anh, Em bị té xe.

– Ở đâu? ngồi yên đấy, anh tới ngay.

– Có đau lắm không? Anh chở đi bệnh viện nhé

– Không, em không đi bệnh viện đâu.

– Vậy thôi về nhà rửa vết thương nhé. Cũng không nặng lắm đâu.

Một cảm giác nhói đau kẽ chạm vào tới tận cùng của con tim, anh ở ngay cạnh em, trước mặt em, đang cầm tay em, nhưng lại không còn thuộc về em. Nước mắt em rơi một phần vì vết thương còn chảy máu, một phần vì nhìn những giọt mồ hôi anh rơi, nhìn cái cách anh chăm sóc em, cái cách anh trấn an cơn đau của em và cái cách anh vỗ về em. Ánh mắt của anh, cái ánh mắt ấy luôn ám ảnh em. Cái ánh mắt anh nhìn em trìu mến, thân thương, dịu hiền. Như cái cách anh từng yêu em vậy.

…..

– Trên đường đi làm, ngang qua công ty em. Anh vô thức nhìn vào nhưng không thấy em đâu?

– Em mới chuyển công ty rồi anh ạ.

– Vậy bây giờ em làm ở đâu?

– Dạ, em làm ở gần thành phố hơn ạ.

Như một thói quen cũ, những ký ức xưa ùa về. Đó là những buổi sáng cùng đón đưa nhau đi làm, những buổi chiều tan ca có người đứng đợi để cùng nhau đi về.

Những thói quen sẽ luôn làm cho người ta nhớ và phải tự mình từ bỏ thói quen, tự mình tìm cách quên nó đi. Chính mình tạo ra nó, nhưng để đưa nó về một quỹ đạo như ban đầu thật không dễ dàng gì. Khi có người đã bước vào xáo trộn hết mọi thứ ban đầu, để lại những thói quen, rồi bước ra, để lại sự hụt hẫng vô bờ. Trên con đường đi, chỉ cần một khung cảnh quen, chúng ta sẽ lại nhớ về nhau, nơi này chúng ta đã từng….

…..

– Anh muốn gặp em trước khi về quê ăn tết có được không?

– Hôm nay ngày cuối cùng ở công ty, em phải chốt số liệu tới tận 9h tối mới xong.

– Thế em có thể xin ra ngoài đi ăn gì một chút được không.

– Chắc không được anh ạ. Mọi người đều ăn ở công ty luôn rồi.

– Thế sáng mai mấy giờ em về? Anh ra ga tiễn em nhé.

– Dạ mai 6h20 tàu chạy ạ.

– Vậy anh sẽ ra ga chờ em nhé.

Sân ga – biệt ly, hình ảnh sân ga luôn cho chúng ta cảm giác chia ly, chia xa, chia lìa nhau. Xưa nay chúng ta vẫn thường xem phim, những cảnh cảm động nhất, đau buồn nhất của những cặp đôi yêu nhau đó là lời chia tay, tiễn biệt tại sân ga.Là cái ôm, cái nắm tay trìu mến không nỡ buông. Có người lên chuyến tàu đó rồi đi mãi chẳng quay trở lại, bỏ lại người phía sau cứ đứng đợi, ngóng trông hàng ngày. Nhưng cũng chính sân ga lại là nơi chứa đựng rất nhiều cảm xúc, hạnh phúc của mọi người. Xuống sân ra, mọi người gặp lại nhau, sau bao lần xa cách, là cái ôm cái nắm tay hạnh phúc. Là những nụ cười nở trên môi và cả những giọt nước mắt hạnh phúc.

Và sáng đó anh cũng ra sân ra chào tạm biệt em. Chúc em về quê ăn tết vui vẻ, chúc em thượng lộ bình an. Và anh bảo anh muốn nhìn em của năm cũ. Vì em của năm cũ mới là em. Anh sợ qua tết rồi em sẽ thay đổi và không còn là em nữa.

Có lẽ thế, năm cũ qua đi ai cũng muốn bỏ lại hết những chuyện không vui ở lại phía sau. Và chuyện không vui em muốn bỏ lại phía sau có khi lại chính là anh!

Em muốn bỏ lại hết những ký ức đau buồn về anh, nhưng anh thì em sẽ không thể bỏ lại phía sau được. Vì anh chính là một phần tuổi thanh xuân của em. Anh là một phần trong những năm tháng tuổi trẻ tươi đẹp nhất mà em có được.

……

– Thằng Hải nó ra đấy, nó hẹn đi uống cafe. Em có đi cùng nó không?

– Em đang ngồi cùng nó rồi nè. Thế anh có ra không?

– Có chứ, anh mà không ra thì có khi đêm nay nhà anh sáng nhất khu.

– Hì hì.

Hải, thằng bạn chung của anh và em. Cũng chính nhờ có nó mà anh vs em mới có thể gặp nhau, quen nhau, yêu nhau để rồi rời xa nhau chứ nhỉ.

Có dịp nó ra chơi thì mình phải cám ơn nó thôi. Cám ơn nó, vì nhờ nó mà em mới có thể gặp anh giữa muôn trùng người. Nhưng em sẽ phải bán vốn nó. Vì nó mà em mới gặp anh để rồi giờ đây lại chia tay nhau nè.

– Mọi người tới lâu chưa?

– Còn đợi mỗi mày thôi đấy. – Hải lên tiếng.

– Em vẫn khỏe chứ?

– Em vẫn khỏe. Anh gọi đồ uống đi nhé.

– Uhm, anh biết rồi. Để anh nói chuyện với thằng này cái đã nhé.

….

Hai ông bạn, chắc cũng phải gần năm rồi mới gặp nhau, ngồi cứ tíu ta tíu tít, như tỷ năm rồi không gặp. Lôi những chuyện ngày xưa ở chung với nhau, đi làm gì, rồi thì bla bla…

Giờ mới thấy khi bạn bè gặp lại nhau dù là trai hay gái vẫn có nhiều chuyện để kể cho nhau nghe thật. Nói chuyện ngày xửa ngày xưa xong thì đến chuyện ngày nảy ngày nay. Chuyện công việc, chuyện gia đình, chuyện bạn bè, chuyện yêu đương…….

– Anh cho em xem cái này nè.

– Gì vậy anh?

– Hình hôm bữa anh mới đi trecking Tà Năng – Phan Dũng.

– Ơ, anh đi rồi à, đi lúc nào thế?

– Anh đi hồi bữa lễ giổ tổ, lúc đó đang mùa cỏ xanh, đẹp lắm.

– Đi mà chẳng hú em gì cả.

– Lúc đó anh đi tới tận 3 ngày, thấy lễ em về nhà nên thôi, với lại em bánh bèo đi không nổi đâu. Hi hi.

– Thôi kệ, thế đi rồi thì lần sau dẫn em đi, làm hướng dẫn riêng cho em là được rồi.

….

Nói chuyện mà quên đi rằng chúng ta đã chia tay nhau rồi. Vậy mà gặp nhau lại nói chuyện như chưa từng xảy ra. Là bạn bè, đang là bạn bè hay từng là bạn bè, từng là người yêu?

Một mối quan hệ lưng chừng, không có tên gọi và cũng chẳng thể định nghĩa. Anh và em vẫn thế, vẫn nói chuyện chỉ là không còn nói chuyện hàng ngày, với tần suất liên tục, nhưng vẫn cập nhật những thông tin mới nhất về nhau. Đôi khi vẫn hỏi thăm nhau, vẫn muốn chia sẻ cùng nhau, có tin gì hay, có tin gì mới vẫn muốn thông báo cho nhau nhưng rồi chợt sững lại. Mà thôi, đừng để thói quen nó cứ tiếp diễn, học cách sống mà không có nó.

Mối quan hệ chẳng thể chạm tới trái tim của nhau.

……

– Em nay nhiêu ký rồi? giảm cân rồi đúng không?

– Em đâu có giảm cân, chắc dạo này công việc nhiều quá.

– Đi uống trà sữa, anh mời nè.

– Bây giờ á hả?

– Uhm, để anh qua chở, uống gần chỗ em cho tiện.

– Vậy cũng được.

– Thế chờ xíu lát anh qua anh gọi.

Gặp nhau lại sau khi chia tay lần này chắc là lần 4 rồi, vẫn như cũ, chẳng có gì thay đổi, gọi 2 ly trà sữa và tiếp tục là những câu truyện không đầu không cuối. Chuyện về công việc, về mấy bà chị đồng nghiệp, chuyện về những chuyến đi, chuyện về vùng đất mới.

– Đưa điện thoại em xem thử bữa giờ đi những đâu rồi nè?

– Đang làm sấp mặt nè có đi được chỗ nào đâu?

– Thì đưa đây, em xem thử. Facebook anh em hủy kết bạn nên em không biết gì hết à.

– Ai biểu em xóa kết bạn với anh.

– Tại không thích nên xóa thôi. Lỡ em đăng hình người yêu lên, anh vào anh đốt nhà em sao. Hì hì.

– Giỏi.

– Ủa mà, sao còn để hình em làm hình nền, không sợ người yêu ghen hả?

– Người yêu đâu mà ghen. Tại để quen rồi nên không muốn đổi.

– Nhìn mãi mà không thấy chán sao?

– Sao chán, cái hình này là cái hình em cười đẹp nhất từ trước tới nay luôn đó. Cũng vì cái bức hình này mà anh mới mê em, mê nụ cười của em rồi dính thính lúc nào không hay đó chứ.

Chia tay nhau rồi, anh vẫn còn giữ nguyên tên em trong danh ba điện thoại, vẫn còn để nguyên hình em làm hình nền điện thoại, một năm rồi mà anh vẫn giữ thói quen đó sao?

Còn em, em nhiều lần xóa tên anh ra khỏi danh bạ, xong rồi lại lưu lại. Cứ xóa rồi lại sợ quên, nên lưu lại, hình nền em cập nhật thường xuyên, chẳng có bất kỳ hình ảnh nào cũng anh ở điện thoại em nữa. Em xóa hết rồi. Nhưng em xóa ở bộ nhớ điện thoại, còn bộ nhớ sao lưu vẫn đang còn. Em là vậy đó. Muốn quên, muốn xóa bỏ, nhưng cũng muốn lưu lại mọi thứ. Xóa mọi thứ, xóa tất cả về anh, nhưng trong tim thì anh luôn tồn tại.

….

– Chủ nhật này em được nghỉ chứ?

– Dạ, em được nghỉ.

– Đi uống café nhé.

– Nếu anh mời

– Uhm, vậy lên Đà Lạt uống café nhen?

– Đà Lạt? sáng đi lên uống café xong rồi về á hả?

– Uhm, lên Mê Linh Garden uống café, anh chưa đi quán đó bao giờ.

– Có ai đi cùng mình nữa không?

– Hông, có anh và em thôi. Đi nhé.

– Dạ, vậy chủ nhật rồi gặp nhen.

Hẹn hò? Không, không phải là hẹn hò đâu, chắc chắn là thế rồi, có còn là người yêu của nhau nữa đâu. Là bạn, ừ, có khi là bạn, chỉ là hiểu bạn hơn những người khác một chút thôi ấy mà. Cũng có thể chỉ là patner của nhau trong những chuyến đi mà thôi. Vì từng rất hiểu nhau và bây giờ cũng thế mà. Dù không còn là người yêu của nhau những luôn dõi theo nhau trên con đường dài suốt một năm qua rồi còn gì.

…..

– Mai em muốn cùng đi ăn sáng rồi đi Đà Lạt hay em tự ăn rồi anh lên đón đi thôi?

– Đi ăn sáng cùng chớ, tự nhiên bắt ăn mình vậy.

– Uhm, vậy đợi anh lên rồi đi ăn. À, nhớ mang theo áo mưa nhen.

– Hông, anh mời em đi uống café thì phải lo cho em chớ.

– Không mang lỡ mưa ướt ráng chịu nhen.

– Ướt thì chịu lạnh thôi chứ biết làm sao được.

Nhõng nhẽo như hồi mới yêu và luôn luôn muốn được chiều chuộng và luôn thích làm theo ý mình. Còn anh, anh luôn luôn chiều theo ý của em mặc dù bây giờ anh chẳng cần phải làm thế. Anh quan tâm tới em dù đó là chi tiết nhỏ nhất, những chi tiết mà vốn có khi em còn chẳng biết nó tồn tại ở trong em.

….

– Dạo này ở dơ quá đấy. Trán mụn không rồi kìa.

– Đâu có, bị dị ứng đấy. Em không như anh nhá.

– Nhứ anh cái gì mà như anh

– Thì hồi anh đạp xe đạp xuyên việt, cả tuần anh còn không tắm kìa.

– Ừ thì cả tuần không tắm, tại tính chất chuyến đi nó thế, chứ anh nào muốn thế.

– Vẫn là anh ở dơ.

– Ừ anh ở dơ đó. Đã vừa ý em chưa!

– Rồi, vừa rồi. Mà nè, bao lâu nữa mới tới Đà Lạt.

– Mình mới đi được một nửa chặng đường thôi. Nghỉ ngơi nghe nhạc xíu đi. Rồi mình đi tiếp.

– Ngoài kia người ta chụp hình cưới với mây đẹp ghê. Mình đang đứng ở giữa đỉnh đèo, độ cao là 1.500m đó anh.

– Uhm, giờ bắt đầu lạnh rồi. Lên tới trên đó chắc sẽ lạnh lắm.

– Thôi mình đi đi anh, đi từ từ rồi vừa ngắm cảnh lên tới nơi là vừa ạ.

Ngồi sau lưng anh, cái lưng quen thuộc ngày nào, em quan sát thật kỹ, thật kỹ, vẫn là con người anh ngày nào, vẫn thế, nhưng còn là của em. Vẫn tấm lưng ngày nào em hay tựa vào, vẫn bờ vai lúc mệt mỏi đã nâng đỡ em. Làm sao bây giờ. Làm sao mà anh và em chúng ta cứ như thế này suốt một năm qua? Vẫn có thể làm bạn, vẫn chấp nhận mọi thứ. Vẫn ích kỷ đều muốn cả hai chưa có người yêu để giữ riêng cho mình.

Chuyến đi này cho em rất nhiều cảm xúc.Vui buồn xen lẫn.
Nước mưa, nước mắt đôi khi hòa quyện lại với nhau.
Muốn ôm anh thật chặt, muốn tựa vào vài anh mà đi.
Nhưng lòng lại kìm nén lại.
Anh, em còn là gì của nhau nữa đâu.
Tự nhiên lòng em đau, đau lắm, đau đau đến thắt lại.
Lúc đó em mới biết được là. Chúng ta đánh mất nhau 1 năm, rồi liệu chúng ta có thể quay về lại với nhau, theo cái cách mà lúc chúng ta bắt đầu không?

Chúng ta đều lớn, đều đã trưởng thành và đều muốn suy nghĩ về tương lai. Tình yêu của chúng ta, ngoài tuổi thanh xuân đẹp nhất thì còn có cả sự trưởng thành đang lớn dần lên trong cả suy nghĩ và cách cảm nhận cuộc sống này rồi.

Café muối.

Bình luận Facebook