Nắng vô tình nên nắng cứ gắt gao
Cháy hết cả những ngọt ngào chiều hạ
Sóng đẩy xô bãi cát dài nghiêng ngả
Con dã tràng xa lạ bến bờ xưa.
Ghềnh đá nằm chờ đợi những cơn mưa
Hằn in dấu vết dư thừa bụi bặm
Thời gian trôi ngàn năm còn đăm đắm
Hỏi ai người lo lắng biển nông sâu.
Nắng vô tình nên nắng chẳng biết đâu
Chiều cô đơn đục ngầu thương bờ cát
Sóng cứ vậy muôn đời luôn dào dạt
Ấp ôm bờ bỏng rát một vòng tay.
Em vô tình nên nào biết anh say
Từ bữa ấy bao tháng ngày nhung nhớ
Hình bóng ai khiến lòng anh trăn trở
Để hạ buồn câu duyên nợ trả vay.
Bài thơ tình viết vội buổi chiều nay
Từng vệt nắng…
Bay bay…
Vàng hạ nhạt!
Hồng Giang
Bình luận Facebook