Mưa rồi! Cho em nhớ anh được không?
Dòng người hối hả đi về trên phố, về nơi mà có những người yêu thương họ đang chờ. Còn em chỉ biết ngồi đó, lặng nhìn những hạt mưa rơi để rồi giọt nước mắt mặn chát kia lại rơi trong vô thức.
Mỗi ngày sau giờ tan ca đều khiến lòng em chông chênh đến lạ. Đã lâu rồi em cố gắng giấu đi cảm xúc thật của bản thân mình, em cứ nghĩ là mình đã quên được anh, quên được những kỉ niệm ngày xưa ấy. Nhưng cơn mưa chiều nay vô tình gợi lên trong em một nỗi nhớ tê tái đến nát lòng.
Đôi khi em vẫn tự hỏi tình yêu là gì mà lại có sức mạnh ghê gớm đến vậy. Nó có thể đem đến cho con người cảm giác ngập tràn trong hạnh phúc nhưng cũng có thể giết chết một trái tim trong sự cô đơn, tuyệt vọng.
Anh à, biết đến bao giờ trái tim em mới thôi thổn thức, mới thôi không nghĩ về anh nữa? Em đã trải qua một quãng thời gian thật tồi tệ, đắm chìm trong đau khổ và nước mắt.
Cả ngày chỉ biết nằm bẹp trong góc phòng mà quên mất rằng ngoài kia trái đất vẫn quay, người người vẫn sống và thời gian thì chẳng chờ đợi ai bao giờ.
Anh là chàng trai mà em đã từng yêu thương nhất, em nghĩ rằng sẽ chẳng thể nào sống được khi một ngày nào đó chẳng còn anh bên cạnh.
Và quả thật em đã gục ngã, đã đau đớn biết nhường nào khi anh ra đi. Nhưng cũng từ đó mà em hiểu rằng mình cần phải mạnh mẽ hơn, em và anh có duyên nhưng không có phận. Vì duyên mỏng nên tình mau tan.
Đã khá lâu kể từ cái ngày hai người bước về hai hướng. Giờ đây, có lẽ em vẫn còn thương anh nhiều lắm, nhưng em đã học được cách giấu yêu thương vào tận đáy trái tim mình.
Em đã bình thản hơn khi bạn bè vô tình nhắc nhớ đến anh. Em cười nhiều hơn và dành toàn bộ thời gian của mình cho công việc.
Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu nỗ lực của em trong thời gian qua dường như đã bị cơn mưa chiều nay vô tình làm tan đi tất cả.
Mưa rơi, dòng người hối hả đi về trên phố, về nơi mà có những người yêu thương họ đang chờ. Còn em chỉ biết ngồi đó, lặng nhìn những hạt mưa rơi để rồi giọt nước mắt mặn chát kia lại rơi trong vô thức.
Em nhớ lắm ngày đó, anh biết em là cô bé có nhiều kỉ niệm buồn với mưa nên mỗi khi trời mưa dù có bận đến đâu anh vẫn dành hàng giờ để nói chuyện.
Anh kể cho em nghe những câu chuyện hài hước khiến em không có thời gian mà buồn nữa. Hôm nay trời cũng đổ mưa, lòng em thì nặng trĩu nhưng còn anh giờ ở nơi đâu?
Cho em nhớ anh, một lần nữa thôi anh nhé. Sau cơn mưa ắt sẽ có cầu vồng, phút yếu lòng em đã quên mất rằng anh không còn ở bên em nữa.
Giờ đây hai ta chỉ là người yêu cũ, nếu có gặp lại nhau thì đừng quay đi mà hãy mỉm cười chào nhau anh nhé!
Thúy Hằng