Không muốn giữ, nhưng cũng không muốn mất
Người giam ta ở giữa mọi lưng chừng
Lưng chừng nhớ, lưng chừng thương, ngọt – đắng
Là ân cần nhưng cũng rất dửng dưng…
Là tất cả, cũng không là gì cả
Hôn đậm sâu, nhưng cũng rất hững hờ
Nụ cười đó lưng chừng rơi, chợt tắt
Ta vẫy vùng giữa mờ mịt cơn mơ
Chẳng thể khóc trọn một lần cho hết
Chẳng thể đau đến tận cuối nỗi buồn
Khi tất cả ở lưng chừng mất mát
Ta khóc cười cũng ngơ ngác cô đơn…
Trang KB
Bình luận Facebook