Hình như lúc người ta chạm tay tới sự thật là lúc người ta đã phải trải qua rất nhiều nước mắt.
***
“Mỗi bước đi ngày càng trở nên nặng nề hơn, bởi nhiều thứ chồng chất lên nhau.
Cô Hạnh và Dượng Hùng mới vừa làm xong thủ tục ly hôn, đó là tin nhắn mà Tâm vừa nhận được cách đây vài phút.
Chuyện thật mà như đùa.
Nếu người ta hỏi Tâm tin vào điều gì nhất trên cuộc đời này, anh sẽ chẳng phải bận tâm suy nghĩ mà trả lời ngay rằng đó là tình yêu, bởi anh lớn lên bằng tình yêu của cô và dượng, anh là người chứng kiến mỗi ngày tình yêu ấy đẹp đến nhường nào và hạnh phúc ra sao. Cuộc sống tưởng chừng như bền chặt lắm, ấy vậy mà…
Dượng Hùng ngoại tình, đó là điều mà Tâm được giải thích cho cái điều vô lý vừa diễn ra ấy.
Tâm gửi cho Dượng cái email với một dòng chữ: “Tại sao dượng lại làm thế?”.
Đến giữa đêm thì Tâm nhận được câu trả lời: Là dượng sai, bất luận lý do gì cũng là dượng sai.
Tâm trằn trọc, nằm suy nghĩ về câu trả lời, à mà không phải, dượng không trả lời Tâm mà là dượng đang nhận lỗi.
—
Lúc cô Hạnh biết được cái cảnh ngoại tình hôm ấy chỉ là một trò đùa quái ác của lũ bạn thì dượng Hùng đã rời xa cuộc sống này, tai nạn đã cướp mất dượng. Cô Hạnh chỉ còn biết khóc, nước mắt cũng chẳng thể đem dượng về bên cô được nữa. Trách ai bây giờ, cô chỉ còn có thể trách mình, tình cảm vợ chồng vụn vỡ chỉ vì không đủ tin tưởng nhau.
Tâm thở dài nhìn mộ dượng Hùng, cầu chúc dượng bình an ở một nơi xa.
– Thảo nào thằng Tâm nó không thích đùa.
– Chắc nó sẽ trở thành người đàn ông thật thà nhất trên cõi đời này mất thôi.
– …
Rất nhiều lời bàn tán nữa về Tâm khi câu chuyện của nó được một chị trong đội cổ vũ kể lại. Tự nhiên Như cũng bắt đầu tò mò về chàng trai này, rút cục sau cú sốc đầu đời ấy, giờ Tâm là một người như thế nào?
Như dự định ghé căn tin trường, mua chai nước suối rồi ghé phòng tự học, cô muốn tranh thủ ôn lại một chút để chiều thuyết trình cho suôn sẻ.
– Cô ơi, lấy cho con…
Câu nói của Như chưa kịp hết câu thì cái âm thanh ồn ào của một đám người làm át đi tiếng nói của cô.
– Nước cho đội 1 nha cô Bảy.
Như giật mình nhìn theo đám con trai mồ hôi nhễ nhại đang kéo nhau ngồi vào dãy bàn trống. Như kịp nhận ra đó là đội bóng đá của trường. Tám chín thằng con trai ồn ào và bận rộn nói chuyện, Như nghe loáng thoáng hình như tụi nó vẫn nói về trận đấu ban nãy.
Như trở thành sinh viên đại học cũng được vài tháng rồi, ấy vậy nhưng chẳng thể nào cô quen được với nếp sinh hoạt tại ngôi trường rộng lớn này. Mọi chuyện đến khiến chính bản thân cô cũng ngạc nhiên, bởi cô đâu có hâm mộ hay thích thú gì với trò banh bóng ấy, chỉ tại cô muốn được hòa nhập với môi trường xa lạ này.
– Cô bé năm nhất, lấy gì nè con?
Đang còn mải miết nhìn theo đám con trai thì Như nghe thấy tiếng ai đó nói chuyện với mình, nhìn lại thì mới thấy nụ cười của cô căn tin.
– Sao cô biết con năm nhất hay vậy ạ?
– Có gì lạ đâu, chỉ có tụi năm nhất mới nhìn theo đám thể chất vậy thôi, Bảy bán đây hồi giờ, toàn thế thôi à.
– Dạ, cô lấy giùm con chai nước suối nha cô. Bao nhiêu con gửi với ạ?…
Sau một hồi tán chuyện với cô Bảy (cái tên thân thương mà sinh viên trường thường hay gọi cô), Như biết nhiều hơn về đám con trai khi nãy. Đội bóng đá nam của tuyển trường (và thường được gọi là đội 1) gồm 12 người, toàn trai đẹp (theo như cái cách mà cô Bảy nói), gồm 1 sinh viên năm nhất và 11 sinh viên năm 3, đa phần tử tế và tốt tính.
Đội 1 vẫn rôm rả tại bàn bên đó và Như thì vẫn chăm chú lắng nghe cô Bảy tại bàn bên này. Căn tin thứ bảy không đông đúc như mọi ngày và vì thế cô Bảy khá là rảnh rỗi.
– Ủa người quen cô Bảy hả? Xinh quá nha, cô Bảy giới thiệu cho đội 1 đi cô Bảy.
Đám con trai đội 1 chuyển sự rộn ràng qua bàn của Như, cô gái bỗng thấy ngượng, tự nhiên lại có nhiều đứa con trai xúm lại quanh mình, điều này chưa bao giờ xảy ra với Như.
– Con bé tên Như, mới vô đội cổ vũ của mấy đứa đó. Muốn làm quen thì ngồi đây nói chuyện ha. Bảy vô trong làm chút chuyện đã.
Như gật đầu chào cô Bảy, định bụng chào đội 1 rồi chuồn lẹ, kiểu làm quen này cô không thấy tự nhiên cho lắm. Thế nhưng đời chẳng bao giờ như mình mong muốn, đội 1 kéo ghế ngồi quanh bàn Như, cái nhìn dò xét không ngại ngùng, những nụ cười kì lạ được phát ra, Như nhớ cô Bảy nói đội 1 toàn người tử tế cơ mà.
– Sao đội cổ vũ mà trận sáng nay của tụi anh bé không đi vậy?
Giọng của một thằng con trai đội mũ ngược, nước da sẫm màu, khuôn mặt có phần hiền lành, vẫn nhìn Như và hỏi.
– Tại sáng nay em có chút việc ạ.
– Thế trận chiều mai thì sao, mai là chung kết rồi đó nha, bé đi được không?
– Dạ mai em cũng có việc ạ.
Đám con trai đội 1 ra chiều thất vọng, vẻ mặt thay đổi đôi chút nhưng vẫn cứ vui vẻ trò chuyện cùng cô.
– Thế đội cổ vũ mà có biết tên tụi này hết chưa?
Như bị bất ngờ, chẳng thể nhớ nổi ai đã hỏi câu này, tại cô không nghĩ mình sẽ bị hỏi câu hỏi ấy, chẳng ai có thể tưởng tượng nổi thành viên đội cổ vũ lại không biết tí gì về đội mà mình cổ vũ, ngay cả một cái tên cũng không, à mà khoan, hôm qua cô đã được nghe kể về Tâm, một chàng trai thật thà nào đó, nhưng trong số này, ai mới là Tâm?
– Dạ…
Như vẫn cứ ngập ngừng đôi chút, không biết có nên nói ra cho đỡ ngại không, nhưng nếu lỡ nói ra, lại không biết mặt thì phải làm sao.
– Thằng Hùng bớt đi nha, năm nhất mà sao biết được. Để anh giới thiệu nha, anh là Thắng, đội trưởng đội 1, cái thằng mới vừa hỏi em đó, nó tên Hùng, còn lại là Nam Anh, Nhật, Tiến, Bình, Đức, Thiện. À, thằng nhỏ này năm nhất luôn nè, nó tên Vương.
Như vừa lắng nghe lời giới thiệu của anh Thắng, vừa nhìn theo từng người anh chỉ, rồi nhìn Vương, thế nhưng cậu ta không nhút nhát gì như cô cả, cậu ta nhìn rất hoạt bát và lanh lợi, không nhìn ra cái dáng vẻ của tân sinh viên chút nào cả.
Cái sự tò mò vẫn không thể nào dứt ra được, Như đánh liều hỏi anh Thắng:
– Dạ còn anh Tâm đâu ạ?
Cả đám con trai trố mắt ngạc nhiên trước câu hỏi không ngờ đến của Như, không hiểu lý do gì mà một sinh viên năm nhất không biết gì về đội 1 lại đi hỏi về Tâm, cầu thủ không quá nổi bật trong màu áo đội 1.
– À, sáng nay nó còn bệnh, không có đá, chiều mai nha, mai đá chung kết bé đi kiểu gì cũng gặp nó à.
Anh Thắng trả lời cô, xóa đi chút tò mò nào đó trong đầu cô gái bé nhỏ, tuy nhiên, đã gặp được đội 1, thế nhưng chàng trai ấy vẫn chưa xuất hiện.
Sau lần gặp gỡ tình cờ ấy với đội 1, Như thấy cô tự tin hơn hẳn, cô thường xuyên đến tham gia đội cổ vũ hơn, thỉnh thoảng đi ăn bữa tối với đội 1 và dần trở thành người bạn thân thiết với đội 1.
Duy chỉ một điều là cô không thể kết thân với Tâm, chàng trai kì lạ đó. Ở trận đấu chung kết, đội 1 thắng lớn, anh Hùng tới giới thiệu cô với Tâm, nhưng Tâm chỉ gật đầu lấy lệ, hỏi vài câu xã giao rồi im lặng. Đến giờ Tâm với cô vẫn không thể nói chuyện với nhau nhiều.
Vương gọi cho cô khi vừa học xong buổi chiều, nhắn cô đến căn tin cô Bảy, đội 1 vừa đi tập huấn ngoài Hà Nội về.
– Ủa bé Như bệnh hả?
Ngay khi Như vừa ngồi xuống bàn thì anh Hùng hỏi cô ngay, anh Thiện ngồi kế bên còn rờ trán cô thử xem có sốt không. Như cười xòa, đám con trai cục mịch này cũng tinh ý ra trò.
– Em cảm mấy hôm nay rồi, chắc cũng sắp hết rồi đó, mấy anh không phải lo cho em đâu.
– Con bé này đúng kiểu biết làm nũng ghê, hai tuần không gặp là bệnh cho mấy anh mày lo hả?
Anh Thắng nửa đùa nửa thật trách cô, gì thì gì, đội trưởng đội 1 luôn làm cô thấy sợ nhất, bởi anh như người anh lớn trong nhà, lo lắng cho mọi thành viên trong đội, và cả Như.
– Dạ không có. Mà mấy anh tập huấn thế nào? Có quà cho em không đó?
Như vẫn còn sức để đòi quà mấy anh.
– Nó còn sức mà hỏi quà là biết nó không sai rồi anh Thắng.
Thằng Vương chen ngang câu chuyện, Như liếc ngang nó một cái. Khổ, hai đứa bằng tuổi nên Như chi có thể bắt nạt mỗi nó.
– Không hỏi thử xem mấy anh nó có khỏe không thì lại hỏi quà, con bé này hay thiệt luôn nha.
– Tại em nhìn là biết mấy anh khỏe ơi là khỏe luôn đó.
– Rồi rồi, đây nè cô hai, sấu với ô mai Hà Nội của cô đây.
– Dạ, em cảm ơn ạ.
Như đứng dậy, làm bộ trịnh trọng, vừa cúi đầu vừa cảm ơn như kiểu mấy đứa bé được nhận quà.
– Nói chứ bệnh thì về sớm đi Như, không xỉu đó thì khổ, mà khổ cái đám tụi anh phải sang gặp thầy Tú, có chút vấn đề phát sinh ngoài đó á mà, à thằng Tâm, mày xin về sớm thì đưa luôn bé Như về đi, đưa xe hồi nữa anh đem về cho.
Câu nói của anh Thắng luôn mang tính quyết định, và vì thế, Như đưa chìa khóa với vé xe lại cho anh, lẳng lặng ôm hộp sấu với ô mai lên xe anh Tâm ngồi. Có chút ấm ức vì chưa được ngồi chém gió với mấy ông anh về Hà Nội xinh đẹp, nhưng thôi, kiểu gì qua ngày mai mấy ổng cũng sẽ lết qua phòng cô thăm cô thôi mà.
Tâm chẳng phản bác gì sau câu nói của Thắng, chậm rãi lấy xe và chở Như về. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại không thể giống anh em trong đội 1, có thể nói chuyện thân thiết với Như. Kiểu như lúc vừa nãy, khi Như vừa xuất hiện ở căn tin, cái vẻ mệt mỏi và xanh xao của cô làm anh thấy lo lắng, cũng muốn giống Thiện, rờ xem trán cô có nóng không, muốn giống Hùng hỏi cô xem cô đang bị làm sao, có thể như Thắng trách mắng vài câu và kêu cô về nhà nghỉ, nguyên đám bạn của anh có thể làm những điều ấy, còn anh chỉ có thể nhìn mọi thứ và ngồi im lặng ở phía cuối bàn, phía xa nhất mà Như có thể nhìn tới. Anh nghĩ có lẽ cô còn chưa kịp nhìn thấy mặt anh lúc tại căn tin.
Như buồn chán ngồi sau xe Tâm, anh chẳng hỏi cô điều gì kể cả khi mọi người trong đội 1 đều nhận ra cô bệnh. Như đã uống thuốc nhưng vì phải thức đêm làm bài, phải dậy sớm đến sân thể dục tập thêm với đội nữ, nhiều cái phải làm bệnh của cô không những không thuyên giảm mà còn nặng thêm.
– Anh Tâm ra Hà Nội thấy thế nào?
Quá buồn chán với quãng đường về nhà nên Như đã hỏi vu vơ Tâm như thế, cô không thích cái không khí quá gượng gạo khi hai người đi chung một xe mà chẳng thể nói gì.
– Cũng bình thường, tại anh ra đó nhiều rồi.
Như thở dài, cô biết là nguyên đội 1 đã đi tập huấn nhiều lần ngoài đó, nhưng cô chưa đi cơ mà, cô chưa biết gì về mảnh đất xinh đẹp đó cơ mà, đội 1 trước khi đi đợt này ai cũng hứa sẽ kể cho cô nghe về Hà Nội, còn hứa đợt tập huấn vào hè sẽ xin cho cô đi chung với vai trò quản lý đội 1 cơ mà, không lẽ Tâm không nhớ gì mấy chuyện đó nữa.
Như quyết định không hỏi thêm gì nữa. Điều buồn cười nhất ở đây đó là Như biết đến Tâm đầu tiên trong đội nhưng Tâm lại là người Như không thể biết gì dù đã thân với đội 1.
la-danh-cho-nhau-1
Xe dừng lại trước của phòng trọ của Như, cái cổng chung nhỏ trước cổng luôn đóng vì vậy Như phải xuống xe khi thấy người mình nặng trĩu, trời đất bỗng như quay cuồng và Như đổ ầm xuống trước khi tiếng xe máy tắt đi.
Lúc Như tỉnh lại và nhìn thấy Tâm cũng là lúc mà trời đã tối hắn, cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện, dây truyền nước đang được truyền vào tay cô, cô thấy mình mệt và cơ thể không còn sức lực nữa.
Suy nghĩ thoáng qua trong đầu là hỏi Tâm điều gì đó nhưng rồi lại thôi, cái người đó, không hề phù hợp với cô và cũng không thích hợp để nói chuyện gì cả.
Tâm cũng im lặng, nhìn Như mở mắt nhìn mình, rồi lại từ từ nhắm mắt lại.
Như nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng, tiếng thở dồn dập, và cô cảm nhận được hơi người đông đúc cạnh mình. Cô biết đội 1 đến rồi.
– Bé Như sao vậy Tâm? Nãy tao còn thấy nó cười đùa được mà.
– Như nó có sao không anh Tâm, nãy nghe anh điện mà em hết hồn, xin thầy Tú dữ lắm mới cho đội về đó anh.
– Hồi nãy tao chở nó về đến ngay cổng phòng trọ nó thì nó ngất xỉu luôn. Nãy nó mới tỉnh rồi, bác sĩ bảo do suy nhược cơ thể nên vậy đó. Mà tụi mày đến rồi ở đây với nó đi, tao về trước nha.
Như không nghe thấy ai trả lời lại lời Tâm cả, Tâm về rồi thì không khí gượng gạo cũng hết, Như nên mở mắt nhìn đội 1 thân yêu thôi.
Như đã ổn hơn, nhờ sự chăm của những chàng trai đội 1, nhờ sự yêu thương lo lắng của đội 1.
Như ghé phòng tập của đội 1 khi vừa được bác sĩ cho xuất viện, mua ít nước mát định bụng mang cho mấy anh uống lúc giữa giờ tập.
Khi chưa bước đến cửa thì Như nghe tiếng quát lớn của anh Thắng:
– Mày bị sao vậy Tâm, bé Như nó nằm viện nguyên tuần mà mày không vô thăm nó được lần nào trừ cái lần mày đưa nó vào bệnh viện. Mày sống vậy mà cũng sống được hả.
– Nó có tụi mày lo rồi, cần gì tao nữa.
Như nghe giọng Tâm nhè nhẹ, có cái gì đó nghẹn lại. Có lẽ với Tâm, đứa em này không đáng để anh quan tâm.
– Mày nói vậy mà nghe được hả Tâm?
– Tao vẫn không hiểu tại sao mà mày đối xử với nó như vậy nữa, tính mày đâu có xấu như vậy đâu.
– Như nó nói với em nó sợ anh nhất luôn đó, anh không nói chuyện với nó gì cả.
– Mày không biết chứ hôm đầu tiên tụi tao gặp nó, người duy nhất trong đội 1 mà nó biết đến là mày đó, mà giờ mày như vậy, rồi mày nghĩ nó có sao không?
– Tụi mày im hết đi.
Lần này Như nghe thấy Tâm quát lên, hình như là lần đầu tiên từ khi quen đội 1 cô mới nghe thấy Tâm lớn tiếng như vậy.
– Tao thích nó.
Tất cả mọi thứ như ngừng lại, không có thêm tiếng nói nào cả, Như cũng hình như nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng hơn. Không lẽ anh Tâm thích cô?
– Tao sợ tao thích nó.
Tự nhiên Như bỏ chạy, đánh rơi túi nước lúc nào không biết, cô cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ về điều gì. Nước mắt cứ vô thức rơi xuống.
Đội 1 nghe thấy tiếng bước chạy trước cửa phòng sau khi nghe một tiếng “bịch”, Vương chạy vội ra cửa rồi lại xách túi nước vô phòng.
– Chắc cái Như mấy anh ạ, nó hay mua loại nước này lắm.
Nguyên đội 1 sắc mặt thay đổi, Tâm cũng thấy mình vừa thở hắt ra một tiếng, chuyện anh không mong nhất rồi cũng đến. Sau này anh biết phải đối mặt với cô bé ra sao khi mọi chuyện lại được tiết lộ theo cái cách chẳng ai mong muốn này.
Thắng vỗ vai Tâm:
– Tao hiểu chuyện của mày, nhưng cư xử như thế không đúng đâu.
Đội 1 hôm nay giải tán sớm, không ghé chỗ cô Bảy như mọi khi, mà địa điểm tới là phòng trọ bé Như của đội 1, tất nhiên Tâm là ngoại lệ, anh không đến.
– Chắc bé nghe về chuyện của thằng Tâm rồi phải không, nếu không lần đầu gặp đội em sẽ không hỏi về Tâm đâu, đúng không Như?
– Dạ.
– Anh không nghĩ là mọi người có thể biết quá nhiều về chuyện của nó, nhưng anh muốn kể em nghe việc này. Hồi tụi anh học năm nhất, Tâm nó thích một nhỏ khoa kinh tế, hai đứa quen nhau được vài bữa thì thằng Tâm mới biết đó là một trò lừa đảo của tụi bạn nhỏ kia. Tụi nó chỉ cá cược xem ai cưa đổ được con trai thể chất tụi anh đầu tiên, và nhỏ đấy thì không thích thú gì thằng Tâm cả. Thêm chuyện dượng Hùng nó, giờ nó sợ tình yêu lắm, nó sợ nó sẽ thích ai đó và sẽ gặp điều gì đó nữa.
– Dạ.
Như không biết mình nên nói gì lúc này ngoài tiếng dạ, anh Thắng vẫn đang kể về anh Tâm và đội 1 thì đang ngồi im, ngay cả thằng Vương lanh lợi cũng ngồi một cục đó để nghe anh Thắng nói.
– Ngay cả anh cũng không nhận ra là thằng Tâm thích em, tính nó vốn trầm, giờ lại càng trầm.
– Em đừng nghĩ gì quá nhiều nha, nếu em không thích nó thì em có thể nói thẳng với nó, còn chuyện của nó, anh nghĩ cứ để tự nó cư xử.
Đội 1 rời phòng khi Như vẫn không nghĩ được gì nhiều, cô không thể tưởng tượng ra nổi cái điều kì lạ ấy.
Đội 1 mới đi thành phố Hồ Chí Minh tham gia giải toàn quốc, giải lớn nên ai cũng căng thẳng và thực sự lo lắng. Ấy vậy nhưng trước khi đi, Vương vẫn gọi điến thoại cho Như, nói tạm biệt và Như chúc đội 1 chiến thắng trở về. Như cũng nhận được tin nhắn của Tâm, lần đầu tiên liên lạc kể từ hồi lưu số tới giờ. Tâm nhắn: “Em nhớ giữ sức khỏe và ăn uống đầy đủ”. Như cũng không ngần ngại mà trả lời anh: “Dạ anh cũng nhớ giữ sức khỏe nha, chiến thắng lớn nha”.
Năm nay đội 1 không giành được thắng lợi, đội 1 thua 2 trận và chỉ hòa được 1 trận, và vì thế phải trở về khi giải đấu mới hơn nửa chặng đường.
Như ghé quán cô Bảy như mọi lần đội thi đấu về, không khí nặng nề bao trùm toàn quán, ngay cả cô Bảy cũng chỉ âm thầm bưng nước ra bàn rồi vào lẹ. Cô Bảy vẫy tay nhè nhẹ chào Như khi thấy cô đến và ra dấu cẩn thận.
Như nhớ lần thi đấu trước của đội 1 cũng không khả quan lắm, và anh Thắng làm một trận linh đình tại quán cô Bảy khiến ai đi ngang qua cũng hoảng sợ. Lần đó Như cũng ở đó, im re không nói một tiếng nào, như mọi cầu thủ khác trong đội 1, cuối buổi anh Thắng có lại xin lỗi cô vì hơi lớn tiếng dù có cô ở đó, thế nhưng cô chỉ cười, vì thực ra lúc đó cô cũng không biết phải làm gì.
Lần này có hơi kì lạ, không ai nói với ai điều gì, ngay cả anh Thắng cũng chỉ ngồi đó. Như vỗ vai Vương khi vừa ngồi xuống, nheo mắt ra chiều hỏi Vương chuyện gì thế thì anh Thắng mới gọi cô:
– Em biết Tâm nó đi đâu không?
– Dạ không. Ủa em tưởng ảnh mới về chung với đội 1 mà.
– Đợt thi đấu này nó không đi với tụi anh mà không báo lý do gì cả, thầy Tú bảo nó vô trách nhiệm quá, không thể để nó ở lại với đội 1 được.
Như nheo mắt, nhớ lại cái tin nhắn một tuần trước Tâm gửi, rõ ràng là còn bảo cô giữ sức khỏe cơ mà.
– Trước khi đi ảnh còn nhắn tin cho em mà.
Cả đội 1 như bất ngờ trước câu nói của Như, Vương chạy lại chỗ Như, vỗ vỗ vai:
– Mày nói rõ ra xem, là như nào vậy?
– Thì hôm đó lúc mày gọi cho tao ở sân bay xong thì tao nhận được tin nhắn của ảnh, kêu tao giữ sức khỏe, tao còn chúc ảnh chiến thắng trở về mà.
– Anh Tâm không ra sân bay với đội, chỉ nhắn tin kêu sẽ bay chuyến sau vì có chuyện riêng, cả đội đều nghĩ là nó sẽ tới sau, mà đợi mãi, gọi điện cũng khóa máy.
– Mấy anh ghé phòng ảnh chưa?
– Tụi tao chờ mày đến rồi đi nè.
Những chiếc xe nối đuôi nhau chạy dài trên đường, ngồi sau xe Vương lòng Như bỗng quặn lên như lửa đốt, không biết ông anh ngốc nghếch này đang tính làm gì nữa.
Cô chủ trọ chỗ Tâm bảo rằng Tâm ra Hà Nội thăm cô Hạnh, cô ruột và gần như là mẹ Tâm.
Như chợt nhận ra một điều, hình như cô không quan tâm nhiều về Tâm, ngay cả chuyện Tâm lớn lên ở Hà Nội, không có ba mẹ. Cô cũng nhớ lần cô hỏi Tâm về Hà Nội, anh bảo anh từng ra đó nhiều lần, cô không lưu tâm quá về điều đó chỉ vì cô còn mải giận dỗi anh không kể cho cô nghe về nơi đó với cái tông giọng đầy tha thiết như khi cô tưởng tượng về điều đó.
Lúc đội 1 ra sân bay đi Sài Gòn, Tâm cũng đang ở ngay đó, nhưng là lên chiếc máy bay khác, tới Hà Nội. Tâm nhận được điện thoại báo cô Hạnh trở bệnh, yếu và rất có thể sẽ không qua khỏi.
Tâm chỉ kịp nhắn cho Như cái tin giữ sức khỏe, bởi sau đợt vừa rồi anh thấy cô không biết tự chăm sóc mình, rồi anh đi.
Cô Hạnh mất sau khi nhìn mặt Tâm lần cuối, anh nắm tay cô, nước mắt đổ dồn. Không giống như ngày tiễn dượng Hùng đi, Tâm khóc nhiều và như muốn đổ xụp. Lúc đưa dượng Hùng đi, Tâm phải mạnh mẽ để làm chỗ dựa cho cô, dượng và cô không có con, đứa trẻ cầm di ảnh dượng là Tâm. Lần này cũng vậy, là di ảnh của cô. Người ở lại bao giờ cũng đớn đau nhiều hơn, bởi cô đơn, bởi sợ hãi, bởi những khó khăn cho cuộc sống của sau này. Tâm chỉ ước, hai người họ hãy yêu nhau và tin tưởng nhau nhiều hơn ở kiếp sau. Bởi kiếp này, duyên nợ cuốc đời họ ngắn quá.
Những ngày sau đó Tâm cứ ngồi thẩn thờ trong căn nhà nhỏ bé ấy, những người ở đây lần lượt ra đi, bỏ lại mình Tâm. Tâm nhớ lại lần đầu tiên Tâm được bà nội dẫn đến ngôi nhà này hồi anh 7 tuổi, khi ba mẹ Tâm vừa mới qua đời. Sự mất mát đối với một đứa trẻ không quá lớn, bởi khi đó, gia đình với nó chưa có nhiều ý nghĩa. Cô và dượng nhanh chóng thay thế ba mẹ nuôi nấng Tâm nên người, và Tâm cũng yêu họ như cái cách mà họ yêu anh. Tâm nhớ hồi năm anh mười tuổi, trước khi bà nội mất, có dặn anh, hãy kêu cô dượng bằng ba mẹ, như thế họ sẽ hạnh phúc hơn. Nhưng anh không thể, hai tiếng ba mẹ như là lời tri ân cuối cùng anh dành cho hai người đã sinh thành ra anh, anh hứa sẽ yêu thương cô dượng nhiều hơn để bù đắp lại cho họ. Thế nhưng lời hứa ấy chẳng lâu dài được, anh chọn thi vào một trường đại học ở nơi xa nhà của cô dượng, một năm chỉ về thăm hai người được một lần dịp tết. Giờ thì đâu còn cơ hội nữa, họ rời bỏ anh rồi.
Tâm trở về khi những người hàng xóm động viên anh trở lại học, người chết thì cũng đã không còn nữa, người sống vẫn phải tiếp tục thôi.
Tâm mở điện thoại sau hơn nửa tháng tắt nguồn, ngay khi vừa mở lên thì có người gọi đến. Là Như. Lần đầu tiên cô gọi cho anh.
– Anh Tâm ạ? Anh đang ở đâu vậy?
– Ở phòng. Sao vậy em?
– Dã, dạ dạ. Anh ở yên đó nha, em qua ngay.
Tâm không nghĩ là cô biết phòng anh ở đâu, nhưng giờ thì anh cũng không mấy bận tâm, một thời gian rời căn phòng trọ, nó bám bụi đầy cả phòng, anh phải quén dọn trước đã.
Chỉ vài phút sau đó, Tâm nhận thấy căn phòng mình bỗng trở nên chật chội hơn nhiều, là do đội 1 đến và cả Như nữa.
– Thằng quỷ, về mà không báo anh em, may mà có bé Như.
Thắng vỗ vai rồi ôm Tâm, vỗ vỗ thêm mấy cái vào lưng, ra vẻ trách cứ.
Đội 1 biết chuyện cô Tâm mất tuần trước, khi Như loạn lên đi tìm Tâm cho bằng được. Xin mãi mới tra ra được số điện thoại của chị họ Tâm, nhưng khi gọi điện được cho chị Ngọc thì chị bảo tâm trạng anh đang rất xấu nên chắc đợi khi bình tĩnh lại mới gặp được.
Tâm cười nhẹ, ít ra vào những lúc như thế này, gia đình nhỏ ấy luôn bên cạnh và tìm đến mình. Từ lâu tất cả anh em đều coi nhau như gia đình nhỏ, gia đình ấy có thêm một cô em gái và tiếng cười giòn dã hơn nhiều.
– Thôi cũng trưa rồi, đi ăn đã, có gì chiều về dọn, hôm nay tụi tao đãi mày, chứ mày sắp thành con mắm khô rồi đó.
Kết thúc bữa ăn vui vẻ với đội 1 thì Như bất ngờ nói với Tâm:
– Anh Tâm chở em về nha.
Lần thứ hai họ đi chung, có lẽ đã tự nhiên hơn, thoải mái hơn và dễ chịu hơn.
– Tại sao anh Tâm lại thích em vậy?
Tâm thấy hai má mình nóng ran, tay run run, không biết phải nói gì lúc này nữa.
– Thì cứ vậy thôi.
Như nhận được email dài tối đó.
Lần đầu tiên anh gặp em không phải ở phòng tập của đội 1 đâu, là lúc anh đi đón tân sinh viên, anh đã nhìn thấy em rồi. Anh thích cái dáng vẻ nhút nhát, rụt rè của em khi cứ băn khoăn không biết nên làm gì. Anh đã nhìn theo em suốt những ngày sau đó. Anh nhớ trận đầu tiên em đến cổ vũ đội 1, cái nhìn ngơ ngác của em với đội 1 làm anh bật cười, vì cô bé này đâu có yêu thích gì môn bóng đá, cũng không thích đám tụi anh, lại đăng kí vào đội cổ vũ cơ chứ.
Anh ngạc nhiên nhất là lúc em đến cùng với đội 1 trong trận chung kết lần đó, anh không nghĩ em có thể quen với tụi nó. Em không biết chứ có rất nhiều bạn nữ trong đội cổ vũ đã từng đến và muốn nhập bọn với tụi anh, nhưng mấy đứa khó tính lắm. Vương kể với anh là do em không quan tâm gì đến đội 1, không biết tên một ai trừ anh trong đội 1, nên cả đám hào hứng với em hơn.
Rồi khi em dần thân với đội 1 hơn là lúc anh thấy mình xa cách em hơn. Cái cách nói chuyện của em với anh rất khác so với tụi thằng Thắng, anh thấy mình nhỏ bé trước em và chắc có lẽ em không thích anh.
Những ngày này anh thấy lòng mình nặng trĩu, cô và dượng là những người đã yêu thương anh rất nhiều và anh cũng thế. Khi họ không còn trên cuộc đời này nữa, anh cảm thấy thật khó khăn. Anh bỗng sợ một ngày nào đó cả thế giới này sẽ rời bỏ anh. Cả em nữa.
Anh không muốn giữ cho riêng mình nữa, anh sẽ nói cho em biết, anh thích em.
Ngay cả khi em không thích anh, anh vẫn sẽ thích em. Bởi chỉ cần còn bên cạnh nhau, anh vẫn thấy mình được yêu thương.
Cảm ơn em vì có em anh thấy cuộc đời mình dễ chịu hơn nhiều.
Những câu chữ nhảy loạn trong đầu Như, anh ấy đã nói ra rồi, đã nói câu nói ấy với chính cô rồi.
Như có nghe đâu đó người ta nói về tuổi trẻ, tuổi trẻ có quyền điên cuồng yêu ai đó, có thể có rất nhiều mối tình.
Như chưa từng yêu một ai, ngay cả trong lúc tim đang đập rộn rã vì những con chữ, Như vẫn không biết lòng mình nghĩ gì. Như biết mình đã từng cố gắng lôi kéo sự chú ý của Tâm nhiều như thế nào khi anh tỏ thái độ lạnh nhạt với cô, cô tỏ ra vui tính hơn rất nhiều lần so với chính mình trong những lần tụ tập với đội 1 để được anh để ý, Như cũng đã từng như muốn nổi điên khi đội cổ vũ làm băng rôn để tên Tâm bé tí dưới góc, Như nhớ mình đã từng khóc trong bệnh viện khi Tâm không hề quay trở lại, rồi nhiều nhiều lần Như cố tìm cho ra Tâm trên sân khi đội 1 thi đấu. Có lẽ cô thích anh từ lâu rồi mà cô không hề nhận ra, bởi chưa từng yêu, cái cảm giác kì lạ ấy đến làm cô chẳng thể biết được.
Thầy Tú cho phép Tâm trở lại đội khi Thắng trình bày mọi chuyện với thầy. Đội 1 chiều nay có buổi tập nhẹ.
– Tối nay Như nó thi hùng biện tiếng anh bên hội trường 600, đội mình đi cổ vũ nha mấy anh.
Khi đang khởi động thì Tâm nghe Vương nhắc đội, vài hôm trước trong lúc cà phê Như đã nói chuyện này mà Tâm quên béng đi mất.
– Ừ ha. Tối nay thi rồi ha, thằng Vương mà không nói là tối nay bắt kèo xem ngoài bà Béo rồi đó.
– Mà mấy giờ nó thi vậy, mình mua hoa qua đó phải không?
– 7 giờ bắt đầu á anh Thiện, để cái này em lo cho.
– Rồi rồi, vậy nha, 7 giờ đội 1 tập trung trước cửa hội trường 600 nha, ăn mặc tử tế chút nha mấy đứa.
Thắng nói pha chút đùa cợt, mà cũng nhắc khéo chứ không thôi đám đội 1 lại tưởng hội trường 600 là sân tập thì không hay chút nào.
Như đã lọt vào top 3 còn lại, chỉ còn vòng đối đáp với ban giám khảo là khó khăn nhất. Như bốc thăm trúng vào câu hỏi:
“How do you think about your first love?”
Tâm ở dưới cũng vô thức đan hai bàn tay vào nhau, hồi hộp chờ câu trả lời của Như. Anh cũng muốn biết cô từng có mối tình đầu như thế nào.
“I think…
Cả hội trường như nín lặng, Như im lặng sau hai chữ ấy rồi mím môi chờ thời gian trôi qua.
Như được giải 3 khi không trả lời được câu hỏi vòng đối đáp. Đội 1 ùa lên tặng hoa chúc mừng cô, dù thế nào đi chăng nữa, những gì cô thể hiện trước đó thật xuất sắc.
– Để anh đưa về.
Tâm đề nghị khi thấy Như lững thững bước đi vào nhà xe.
– Em tệ quá phải không anh?
Như hỏi khi đã ngồi một lúc sau xe Tâm.
– Không, em giỏi mà.
– Thi đối đáp em chẳng nói được gì cả.
– Không sao đâu, lần sau cố gắng hơn là được mà.
– Em đã nghĩ đến anh lúc nghe câu hỏi ấy.
– Anh á? – Tâm tấp xe vào lề ngay khi nghe được câu nói của Như.
– Chưa tới phòng em mà. – Như bật cười.
– Vậy sao em không trả lời mail của anh?
– Giờ em mới nhận ra này.
– First love? Anh sao?
Tâm mở to mắt ngạc nhiên. Như không đáp, chỉ cười rồi gật nhẹ đầu.
Tâm tiếp tục lái xe, mọi thứ trở nên xinh đẹp hơn, lung linh hơn và nhạc hơn. Anh là mối tình đầu của cô, nghĩa là cô thích anh, nghĩa là…Mọi thứ dần rõ ràng và sáng tỏ hơn. Cô gái ấy, đồng ý yêu anh rồi.
Một tình đầu nhẹ nhàng chớm nhở, mối tình đầu nhẹ nhàng đến, trong veo…
Thanh Phượng