Ai rồi cũng khác. Chúng ta không thể sống bằng hiện tại nhưng ôm ấp bóng hình quá khứ như căn bệnh tâm thần ám ảnh cho cả cuộc đời.
***
Khi gặp Ngọc, anh đã 31 tuổi, vẫn độc thân.
Còn cô đã 30, qua 1 lần ly hôn và 1 đứa con gái nhỏ. Họ gặp nhau trong 1 hội thảo dành cho CEO các công ty nhỏ và vừa. Cô đẹp và thanh lịch, ăn mặc chỉn chu sang trọng, cười nói rạng rỡ. Anh thì giản dị, mặc dù sự nghiệp cũng đã ổn định rồi.
Nhiều người thích cô lắm, chẳng ngờ cô và anh lại yêu nhau
Sao chưa lấy vợ? Cô hỏi khi nằm gác cằm lên vai anh, ở trên giường.
Chuyện dài lắm, ngày năm 3 đại học, anh thích 1 cô bé năm nhất tên Mây. Cô ấy có mái tóc dài và bầu má hây hây đỏ. Anh thì ở Thái Nguyên, cô thì tận Hà Tĩnh. Yêu tưởng chết đi sống lại, rung động tâm can, nắm tay nhau 1 cái rồi cứ thế đi hết những năm tháng giảng đường.
Cô bé hồn nhiên ngây thơ, anh trầm tĩnh ít nói, cặp đôi hoàn hảo. Bạn bè nói nhanh nhanh cho bọn tao đi ăn cưới. Anh bảo chỉ cần ra trường có việc là cưới cô.
Anh tốt nghiệp trước, đi làm cho một công ty về sữa, lương 5 triệu, có tiết kiệm thế nào cũng chỉ phụ cô được 1 triệu tiền ăn.
Nhưng mà tình yêu, đẹp lắm, cũng chưa thể lấy nhau.
Rồi cô cũng tốt nghiệp, bố mẹ gọi về làm ở quê, sẵn nong sẵn né, ông bà chạy mất đôi trăm triệu để dọn đường.
Mây bảo, em phải về thôi, anh theo em về Hà Tĩnh. Anh sao có thể, bố mẹ ở Thái Nguyên làm ruộng, 2 đứa em còn đang đi học, vì phụ cô mỗi tháng 1 triệu mà mấy năm qua anh không giúp được gì cho gia đình. Hà Nội về Thái Nguyên chỉ hơn 1 tiếng, ít ra mỗi tháng anh còn phóng con xe way cổ lỗ về thăm bố mẹ. Hà Tĩnh xa quá, mảnh đất anh chưa từng đặt chân, biết làm gì để sống, để có tiền nuôi cô, nuôi cả nhà?
Ngày cô lên xe khách về quê, anh đau đớn như vỡ từng mảnh. 4 năm yêu nhau biết bao nhiêu kỷ niệm.
Cái thùng tôn đựng quần áo anh vác cho cô, vừa đặt xuống đúng lúc cô nhào vào ôm anh, bắp chân cứa vào góc thùng, cô ngồi thụp xuống khóc. Máu rịn ra trên vết xước dài, cứa vào lòng anh, cứa vào sự bất lực không có câu trả lời cho tương lai.
Chờ anh nhé, chỉ mấy năm anh có tiền, anh lo được cho em thì chúng mình cưới. Anh muốn lo cho em cả đời này.
Cô dĩ nhiên không chờ được, áp lực gia đình, tuổi tác đã lớn so với ở quê, cô đi lấy chồng.
Báo tin cho anh, Mây khóc nấc, anh cũng âm thầm rơi lệ, cuộc đời này chỉ cần đơn giản gặp người mình yêu rồi cưới, cứ thế yên yên ổn ổn sống đến cuối đời, sao họ không thể?
Biết bao nhiêu mối tình thanh mai trúc mã cứ ra đi như thế, chỉ vì khoảng cách địa lý vô tình…
Sau này, anh có yêu thêm 1 vài cô nữa, nhưng tình yêu không tới, cứ nhạt nhạt, chẳng thể nào tìm được cảm giác rung động thâm tình như ban đầu. Rồi cũng thôi!
Đến giờ nghĩ lại vết xước ấy anh vẫn đau – anh bảo với Ngọc như thế!
Chắc chắn nó sẽ thành sẹo.
Thật lãng mạn – cô cười – một vết sẹo trên chân và 1 vết sẹo trong tâm hồn, giờ anh vẫn yêu cô Mây ấy hả?
Không hẳn, nhưng cô ấy là cả tuổi thanh xuân của anh, là động lực để anh căm ghét sự nghèo đói, nói gì nói nhờ cô ấy anh mới cố gắng đến ngày hôm nay.
Tuổi trẻ của anh, hối hận nhất là khi chưa có gì mà gặp người mình muốn chăm sóc cả đời!
Anh và Ngọc hợp nhau, về cơ bản cách giải quyết công việc, các mối quan hệ, suy nghĩ tương đồng. Ngoài yêu đương, còn như hai người bạn. Anh có thể bàn bạc với cô mọi thứ, ở nhiều phương diện cô còn sắc sảo và quyết đoán hơn anh.
Anh về ở với cô, nhưng vẫn mua thêm 1 căn hộ cách tầng trong cùng khu chung cư cao cấp để 1 đứa em út ở, thỉnh thoảng bố mẹ lên thăm, anh vẫn chưa sẵn sàng cho họ biết mối quan hệ này dù nó đã được hơn 2 năm…. cũng vì bố mẹ anh cổ hủ, Ngọc thì đã 1 lần đổ vỡ, lại có con riêng…
Trường đại học của anh hội khoá toàn trường, Ngọc cười bảo á à lại gặp em Mây. Mười năm không gặp tưởng tình đã cũ, Mây bay bao năm tưởng tình đã xa… nhưng em Mây ơi ngàn năm thương nhớ…. la la lá cái gì em quên mất rồi.
Anh cười – vớ vẩn – giờ người ta có chồng con, gặp cũng chỉ hỏi thăm 1-2 câu.
Cô cười khanh khách trèo lên lòng anh, vấn vít đôi tay lùa vào tóc, bảo người yêu em phải đẹp trai lồng lộn lên cho các em gái thèm, nhưng cấm được léng phéng nghe chưa…
33 tuổi, anh tưởng là đã đủ bản lĩnh cứng cáp để bình tĩnh, ai dè vẫn không cưỡng được lòng mình kín đáo nhìn quanh để tìm bóng người cũ. Kỷ niệm đẹp quá, tình yêu 4 năm không ngày nào không gặp. Mây trong lòng anh như cả 1 quãng thanh xuân không thể xoá nhoà.
Hai người gặp nhau giữa sân trường, vẫn là Mây mà anh nhớ, vẫn là cô bé nhỏ nhắn giản dị má đỏ hây hây. Vẫn là ánh mắt cứ cúi gằm xuống lâu lâu ngước lên nhìn rồi lại cụp xuống. Bàn tay vặn vào nhau, đôi giày đã cũ…
Lòng anh nhói 1 cái. Nếu ở bên anh, nếu anh chăm sóc, chắc hẳn giờ này cô ấy đã đẹp hơn, sành điệu hơn, tự tin hơn. Giờ anh có thể cho cô tất cả… thì muộn mất rồi.
Cái chữ muộn…. nó nặng trĩu.
Nhóm bạn chơi ngày cũ rủ nhau đi ăn, khéo léo rủ cả mấy em gái dưới khoá, cả em Mây. Họ ngồi đối diện nhau, Mây cứ cúi gằm, anh xót xa, chén rượu trong mồm đắng ngắt.
Bạn bè đẩy thuyền, bao nhiêu đôi ngày xưa bị chúng nó trêu bằng chết, á em Mây ly dị rồi nhé, có 1 con trai, mày thì độc thân… châu về hợp phố tậu trâu được cả nghé nữa nhé ha ha
Rượu vào phấn khích rủ nhau đi hát karaoke. Hai người ngượng ngùng bị đẩy lên hát song ca kinh điển “Lời của gió”
Đẹp đôi quá đi mất, bạn bè xì xào. Rượu chảy như suối. “Mây nó khổ lắm anh, bị chồng đánh chịu không nổi, làm văn thư ở huyện lương 3 triệu phải nuôi con”… tiếng được tiếng mất của cô em cùng lớp Mây lõng bõng trong tiếng nhạc ồn ào…
Đêm ấy anh đưa Mây về, rồi thế nào đó, rồi hai người quấn vào nhau, Mây khóc thổn thức, thổn thức, vùi vào anh.
Đêm ấy anh không về…
Anh nhắn với Ngọc – Anh say quá cả bọn về nhà thằng Chiến ngủ ôn kỷ niệm xưa.
Cô nhắn mặt cười – Vậy đi đi, mai về sớm với em. Nhớ anh lắm!
Đêm ấy, là rượu đã ngủ với Mây, anh chỉ còn loáng thoáng nhớ cô nằm im, hai má bừng đỏ.
Anh chỉ nhớ, anh ôm lấy bắp chân cô, hôn lên vết sẹo ấy rất lâu, rất lâu…
Sáng hôm sau chủ nhật Mây về Hà Tĩnh sớm, anh gọi taxi cho cô. Không quên trả thừa tiền cho người lái xe cẩn thận dặn đưa cô về đến tận nhà.
Anh loanh quanh trong căn phòng khách sạn 1 lúc lâu. Không rõ tâm trạng của chính mình. Suốt 4 năm yêu nhau chỉ cầm tay và đôi khi, liều mình môi chạm môi em 1 cái. Giờ chỉ 1 lần gặp lại, đã đi đến tận cùng…
1 tháng sau đó, bâng quơ tin nhắn đi lại, thi thoảng điện thoại chuyện trò. Mây vẫn ngây thơ như thế, chỉ biết vâng dạ khi anh dặn cô ăn uống, giữ gìn sức khoẻ.
Anh nhờ bạn gái thân cùng quê cùng lớp với Mây chuyển cho cô 50 triệu. Anh bảo gửi nhờ cô mua quà cho con trai, lo học hành cho con.
Một tháng rưỡi, Mây gọi điện giọng run run: Em có thai rồi!
Chiều hôm ấy, anh ngồi trên ghế salon trong căn hộ của mình hút thuốc triền miên. 33 năm anh lý trí đặt mục tiêu cho cuộc đời, thành công, lạnh lùng với những thương vụ, mạnh mẽ trước những biến cố… và giờ đây anh không hiểu nổi bản thân mình muốn gì!
Ngọc không thấy anh lên nhà ăn cơm, thằng em út bảo ảnh ngồi ở dưới, cô vội vàng xuống tìm anh: “Sao thế cưng? Mặt nghệt kìa hihi, nói em nghe…”
Anh không thể cất lời, anh không thể nói rằng à uh anh đã ngủ với người yêu cũ và cô ấy có thai. Cổ họng anh nghẹn đắng, như có cục đá chẹn lại, lưỡi anh cứng đơ:
“Công việc thôi em”
“Anh hâm, công việc thì có cái gì, chúng mình trải qua bao nhiêu khó khăn rồi, giờ có việc gì mà mình không giải quyết được, mất hết còn làm lại được mà anh!
Có em đây rồi”.
Cô quấn tay lên cổ anh, dụi dụi đầu vào hõm vai, rồi kê cằm lên sát tai anh thì thầm: “Nói em nghe đi…”
Từ ngày quen nhau lần đầu tiên anh thấy cô khóc, người đàn bà kiêu hãnh thành đạt lúc nào cũng tự chủ và tươi tắn giờ đổ sụp xuống ghế, nấc nghẹn từng tiếng bẽ bàng.
Sao lại thế, sao lại như thế?
Anh không biết phải làm gì, không biết phải nói với cô ra sao.
Rồi cô nhìn thẳng vào mắt anh “Giờ thì anh đã có thể chăm lo cho cô ấy cả đời như ước nguyện rồi, chúc mừng anh. Thật may chúng mình không có hôn thú, không có ràng buộc. Những khoản đầu tư chung đứng tên em, em sẽ làm giấy tờ cho anh, công việc có liên quan chúng ta sẽ từ từ tách riêng từng mục….”
Anh thấy mình nhục nhã, tưởng rằng mạnh mẽ lắm, hoá ra cũng chỉ là 1 thằng hèn không cách nào quản trị nổi cuộc sống của chính bản thân. Rối như tơ vò, để hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác đau lòng khổ sở.
Ngọc lên cẩn thận sắp xếp từng món đồ, quần áo, đồ dùng cá nhân, tất giày… vào các vali cho thằng em út mang xuống cho anh. Ngoài đôi mắt đỏ hoe sót lại, cái cách cô điềm tĩnh ngồi soạn, cái cách cô dặn thằng em từng thứ… không giống như người vừa bị đâm 1 nhát vào tim.
Một tháng sau nữa, anh đón Mây xuống Hà Nội. Không thể để bụng cô mỗi lúc 1 to mà vẫn ở quê trong con mắt dị nghị của người đời. Ngày nào cô cũng khóc.
Đứa em út của anh ngồi thừ ra dưới ánh nắng xiên xiên buổi chiều hắt vào phòng khách choáng váng. Nó chỉ có 1 chị dâu, người mua thức ăn trái cây đầy tủ lạnh hàng tuần là chị. Người ép nó uống thuốc khi cảm sốt là chị. Người quát mắng nó khi không chịu đi làm cũng là chị. Người mua cho nó từng đôi tất cũng là chị…
Người phụ nữ khép nép quê mùa ngồi trước mặt nó xa lạ quá. Cô ấy đang liếc mắt nhìn khắp 1 vòng căn nhà, rụt rè hỏi nó rằng nhà vệ sinh ở đâu.
Anh đi đi về về lặng lẽ như cái bóng, vốn đã trầm tĩnh nay lại càng trầm hơn. Nhưng anh vẫn quan tâm Mây, đưa tiền cho cô, hướng dẫn cô các thứ trong nhà, dặn cô đừng nghĩ ngợi để con khoẻ.
Thằng em út nhất định hàng tối lên nhà Ngọc ăn cơm, nó nói lén với anh: “Chị bảo em coi chị như chị gái, em cũng muốn lên cho chị đỡ buồn, anh với chị Mây cứ thoải mái chủ động ăn uống nhé!”
Anh chả biết nói gì, định bụng cho qua đợt bận rộn này, sẽ tìm mua 1 căn nhà khác, cách xa ra, đỡ phiền tới Ngọc.
Nhưng anh nhớ cô!
Những cảm xúc anh nghĩ rằng rất bình thường, không thể so sánh với những rung động tâm can thuở đầu đời như với Mây hoá ra lại là thứ không cùng hệ quy chiếu để mà so sánh.
Cô cùng anh nắm tay đi du lịch khắp nơi, cô nói tiếng Anh tốt hơn, là người chủ động đặt vé, đặt phòng, lôi anh ra khỏi vẻ ngoài trầm tĩnh để khám phá thế giới như trẻ thơ.
Cô cùng anh đi giao tế, cô sang trọng lịch lãm, khéo léo quảng giao, giúp anh bao nhiêu thương vụ lấy được dễ dàng.
Cô gợi cảm trên giường, quấn quýt khêu gợi, cùng anh hổn hển đi lên những cảm xúc chưa bao giờ có. Lúc ấy, anh lại ngu ngốc chỉ coi đó là chuyện trên giường. Giờ anh mới biết, đó chính là tình yêu!
Lại vẫn là muộn mất rồi. Cả đời anh là những chữ muộn.
Hơn 10 năm lăn lộn cuộc sống, tưởng đã biết nhiều. Hoá ra những thứ không có được tưởng là quý giá, lại là chuyện chỉ có thể vĩnh viễn xếp yên quý giá ấy trong quá khứ mà thôi.
Mây không quen được với cuộc sống ở đây, vẫn cứ ngày nào cô cũng khóc. Cô khóc vì thằng em anh bực mình khi cô làm dây màu quần áo giặt không để riêng. Cô khóc khi nó lạnh nhạt nhìn cô không biết dùng lò nướng rồi quay người đóng cửa phòng. Cô khóc vì anh về muộn, 1 mình cô ở nhà biết làm gì. Cô khóc vì nhớ con trai nhỏ ở quê chưa đón ra được. Cô khóc vì nghén ăn vào lại nôn. Cô khóc vì tự cảm thấy sự gượng gạo của anh mỗi lúc lên giường nằm cạnh.
Anh bị áp lực trước sự áp lực của Mây, anh cũng không thể nào quen được với cái cách cô nằm im mắt nhắm nghiền khi anh làm chuyện ấy, anh nhớ sự mãnh liệt của Ngọc, nhớ ánh mắt dại đờ của cô khi bấu chặt lấy anh nấc lên từng hồi. Anh nhớ thân hình mảnh mai của cô lật anh lại để nhảy lên trên điên cuồng lấn chiếm.
Có lần đi làm về, anh vô thức bấm thang máy lên tầng nhà Ngọc. Bước tới sát cửa nhà cô rồi mới khựng lại, quay đi.
Thằng đàn ông như anh, tư cách gì làm phiền cô nữa.
Em út cũng nhìn ra tâm trạng anh trai, buổi tối ngồi xem bóng đá cùng nhau thấy anh đăm chiêu, cười đểu bảo: Anh cái gì cũng muốn nhỉ, tham thế.
Anh bất giác nổi khùng: Mày im mẹ mày mồm đi.
Mây đang lúi húi dọn bếp, giật mình văng cái thớt vào ngón chân, ngồi thụp xuống.
Anh vẫn chưa định thần, không biết não xử lý cái gì mà vẫn ngồi im trên ghế không chạy lại đỡ cô. Mây khóc oà lên.
Cuộc sống cứ thế trôi. Thằng em bảo chị Ngọc đầy anh tán, toàn đại gia. Chị ấy sắp có người yêu rồi, hôm qua đã rủ em đi ăn cùng mấy anh. Giới thiệu em là em họ.
Đêm ấy anh lái xe vô định, mở cửa xe để gió lạnh tát vào mặt. Mây gọi điện liên tục sợ anh làm sao. Anh bảo em ngủ đi, xong việc anh về.
Mây lí nhí: “Anh đi với cái cô Ngọc ấy gì, em biết hết rồi, giờ anh tính thế nào với mẹ con em?”
Anh gắt lên: “Không có Ngọc nào hết, em thôi đi để cho anh được yên”.
Mây lại khóc. Tiếng khóc to dần to dần rồi gào lên như trút ra nỗi niềm uẩn ức của cô chịu đựng bấy lâu nay.
Anh nghe loáng thoáng tiếng đập đồ đạc lẫn trong tiếng gào khóc ai oán của Mây ở đầu dây bên kia. Rồi dập máy.
Ngọc nhắn tin: “Bình tĩnh lại, anh, mình lớn rồi làm gì cũng nghĩ kỹ, đã làm thì phải chịu trách nhiệm. Em mong anh bằng lòng với những gì anh có và làm cho nó tốt hơn! Về đi, đừng làm thằng em và cô ấy lo lắng, cô ấy vừa chạy lên nhà em đập cửa. Đây là lần cuối em nhắn anh. Sau này mong đừng để ảnh hưởng cuộc sống của nhau!”
Anh dừng xe bên đường, căm ghét chính mình, căm ghét sự hèn hạ và ngu dốt của bản thân, căm ghét cái quá khứ nghèo khổ đến mức ám ảnh mãi về việc không lo nổi cho một người phụ nữ; để rồi cái ám ảnh đấy nó làm cho anh cứ ôm mãi hình bóng của thanh xuân. Là cảm giác đã từng bất lực và muốn được thể hiện sự bù đắp. Là ngu nối tiếp ngu, là không thoát ra nổi để hiểu cái thực tại mới là phù hợp với bản thân mình.
Anh cứ ngồi như thế, khi ánh sáng đầu tiên của một ngày mới loé lên phía chân trời.
Lâu thật lâu, anh nhắn lại cho Ngọc: “Anh xin lỗi em!”
Cô không bao giờ nhắn lại nữa!
Anh nhớ có lần Ngọc kể, cô quyết định chia tay người chồng cũ, vì anh ta tán tỉnh lăng nhăng, yêu vợ nhưng thích xung quanh mình cứ phải có vài bóng hồng ngưỡng mộ để thoả mãn cái tôi đắt giá. Cô không chấp nhận sự phản bội, khi không là tất cả, thì sẽ không là gì!
Anh đã từng có cô, đã từng có ngôi nhà ấm áp tràn đầy tiếng cười khanh khách của cô ấy.
Còn bây giờ, anh ngồi giữa đường, sợ hãi khi nghĩ về ngôi nhà của chính mình.
Ngôi nhà mà thời thanh xuân của anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để có nó. Có tiền, có Mây, có thể chăm sóc lo lắng cho cô cả đời…. giờ chỉ là bế tắc, ác mộng…
Ai rồi cũng khác. Chúng ta không thể sống bằng hiện tại nhưng ôm ấp bóng hình quá khứ như căn bệnh tâm thần ám ảnh cho cả cuộc đời.
Cầu vồng chỉ lấp lánh khi ở trên cao, còn khi bạn trăm phương ngàn kế để lấy nó xuống, bạn mới vỡ lẽ ra rằng nó chỉ là hơi nước, tan biến, nhạt nhoà.
Trương An Xinh