NẾU CÓ THỂ QUAY NGƯỢC CHIỀU NĂM THÁNG
Có những ngày Sài Gòn mưa rả rích, nắng ngủ quên trên những bậc thềm, ngày cứ vậy mà lãng đãng trôi đi chậm rãi. Người ta tay nắm tay nhau đi trên những con đườn...
Ta tìm trong kí ức xưa
Trời nghiêng vạt nắng đổ mưa ra đồng
Con cua túm tóc dòng sông
Nó hờn vạt cỏ phải lòng bờ đê
Hạ cười đẹp tựa cơn mê
Bóng mẹ tần tảo đi về lối xa
Áo nâu buộc túm vạt cà
Tím bông hoa nhỏ mẹ ta vẫn cài
Lưng mẹ cõng sợi giêng hai
Kết thành trăm giọt sương mai chín mòng
Đòng đòng gom nắng bên sông
Ước mơ hạt lúa vàng ong đầy bồ
Thương mùa giáp hạt xác xơ
Con rô con diếc cũng mờ mắt trông
Củ khoai rót mật ngoài đồng
Vàng thơm đỡ chút đói lòng cho trăng
Hạ tuần cong cả tháng năm
Tuổi thơ lam lũ vẫn nằm trong nôi
Triền đê xanh cả bồi hồi
Lạc trong miền nhớ dòng trôi thưở nào
Khúc quê mắc nợ trăng sao
Để ta bất chợt cồn cào nhớ quê…
Phương Quỳnh