google.com, pub-4316186021854010, DIRECT, f08c47fec0942fa0

Khi người từ bỏ một thói quen - KẾT NỐI CẢM XÚC
KẾT NỐI CẢM XÚC

Khi người từ bỏ một thói quen

Em đã nói rồi mà, chúng ta yêu nhau thôi, đừng cố tạo cho mình những thói quen.

Khi một hành động hay một việc gì đó được lặp đi lặp lại 21 lần liên tục, nó sẽ trở thành một thói quen và khi quen anh em không muốn tạo ra những thói quen cho mình.

Không phải vì em quá nhút nhát không dám chắc cho tình cảm mình đang có, cũng chẳng phải vì anh thiếu tin cậy để em nương tựa vào. Chỉ đơn giản vì em không muốn, nếu có một ngày mình thật sự xa nhau, em sẽ không phải đắm chìm trong những khoảnh khắc không anh, không phải khóc sướt mướt mỗi khi té ngã, không phải hẫng trong lòng mỗi lúc thấy có ai đó đang nắm tay nhau trên đường, hay đơn giản thôi là không phải chờ đợi những tin nhắn cuối ngày “Chúc em ngủ ngon!”.

Khoảng thời gian bên nhau không nhiều để em quen với việc có anh bên cạnh nhưng dẫu sao nó cũng đã hằn sâu trong em một nỗi nhớ vô hình.

Những kỉ niệm sẽ sống mãi thế nên đời người mới cứ phải kéo dài, trong vô thức, người ta cũng chẳng mong nhớ làm gì đâu anh, chỉ là khó quên thôi à, mà có quên cũng chẳng vui hơn được gì, thôi thì chấp nhận điều đó như những thứ tạo nên cuộc sống, có quá khứ mới có tương lai, có dại khờ mới biết yêu thêm lần nữa.

Em không quá hẫng mỗi lúc nhìn theo bóng ai đó và tưởng tượng về anh, vì bản thân em không muốn nghĩ xấu về một ai cả, ngay cả khi người đó để lại trong em một vết thương dài.

Em không quá đau lòng mỗi lúc lượn lờ một mình trên phố và đôi khi vô tình tay em buông lơi trong một khoảng không vô tận khó tìm.

Cái gì nên bỏ thì phải bỏ thôi anh nhỉ? Là con gái, phải biết dứt khoát một chút, biết khi nào giữ khi nào buông, và khi em đã chấp nhận buông tay anh rồi thì những phế phẩm của kí ức em cũng chẳng cần giữ làm gì nữa.

Em không hối tiếc những thứ đã qua, cái gì qua đi rồi người ta gọi là quá khứ, nếu bắt em phải sống với quá khứ thì em không làm được, nơi nào có anh nơi đó là quá khứ, vì anh là quá khứ, và nó đã kết thúc lâu rồi, thế thì còn lí do gì mà em phải sống với nó nữa nhỉ? Không đáng.

Em không quá buồn mỗi lúc đôi vai em run lên đi trong mưa, vì mưa gắn với những niềm vui, những kí ức em có về anh, nhưng nó không quá dài và em thì không bao giờ muốn mưa mãi trong lòng.

Em sẽ quên anh nhanh thôi, vì khi một thói quen được hình thành trong liên tiếp 21 lần thì chỉ cần vài lần lãng quên thôi, thói quen ấy sẽ mất, trong khi em và anh, chưa từng có một thói quen nào.

Khi còn yêu, anh muốn bên nhau là một thói quen mãi mãi. Nhưng bây giờ, anh phũ nhận tất cả và rời đi như chưa có gì. Vậy có đáng không nếu em ở lại và ôm vô mình hàng đống những thói quen cũ kĩ, nhàu nát đó. Để em trở thành một đứa luỵ vì tình hay sống với quá khứ và không bao giờ biết tương lai của mình là gì?

Vì yêu anh chưa bao giờ là một thói quen với em, ở bên anh không bao giờ là điều duy nhất em cần. Vì thế mà đừng dại dột tạo cho mình những thói quen, nếu bản thân mình đôi khi cũng chưa biết sẽ duy trì thói quen đó được bao lâu.

Khi người từ bỏ một thói quen, chúng ta còn lại gì để yêu nhau?

Còn tất cả! Chỉ thiếu một người mà thôi…

sưu tầm

Bình luận Facebook