NẾU CÓ THỂ QUAY NGƯỢC CHIỀU NĂM THÁNG
Có những ngày Sài Gòn mưa rả rích, nắng ngủ quên trên những bậc thềm, ngày cứ vậy mà lãng đãng trôi đi chậm rãi. Người ta tay nắm tay nhau đi trên những con đườn...
Rồi đứa trẻ nào cũng sẽ phải lớn lên
Bỏ lại búp bê và rời xa trang truyện
Dẫu có đôi lần vẫn thấy lòng lưu luyến
Cũng phải bước đi cho kịp chuyến chợ đời
Rồi đến một ngày chẳng còn muốn rong chơi
Cứ sống lặng im và tự thu mình lại
Chẳng ai có thể là trẻ con được mãi
Khi vết thời gian dần chai sạn tâm hồn
Hình như càng lớn lại càng thấy cô đơn
Quên hết thiết tha và giận hờn tuổi trẻ
Không phải muốn đâu, hay tỏ ra mạnh mẽ
Chỉ là đã quen với dối trá cuộc đời
Khi người ta lớn sẽ buồn lắm ai ơi
Đâu còn ước mơ những khung trời thơ mộng
Không còn hi vọng về muôn màu cuộc sống
Chỉ muốn tìm riêng ta khoảng trống yên bình
Huy Thọ