google.com, pub-4316186021854010, DIRECT, f08c47fec0942fa0

Khi một người trở thành thói quen, bạn sẽ không muốn mất đi; nhưng nếu yêu một người, bạn lại học được cách buông tay - KẾT NỐI CẢM XÚC
KẾT NỐI CẢM XÚC

Khi một người trở thành thói quen, bạn sẽ không muốn mất đi; nhưng nếu yêu một người, bạn lại học được cách buông tay

Khi một người trở thành thói quen trong cuộc sống của bạn và khi bạn thực sự yêu một người, thực tế đây là hai khái niệm khác nhau nhưng rất dễ khiến bạn nhầm lẫn.

Khi một người trở thành thói quen, bạn ở thế tiếp nhận bị động. Còn khi bạn yêu một người, bạn bằng lòng chủ động cố gắng.

Khi một người trở thành thói quen, mối quan hệ của cả hai chưa chắc đã có tình yêu. Còn khi bạn yêu một người, tình yêu là điều duy nhất bạn nghĩ tới mọi lúc mọi nơi.

Khi một người trở thành thói quen, bạn không thể rời xa người ta nhưng trong lòng vẫn thấy thiếu vắng gì đó. Còn khi bạn yêu một người, bạn cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng, đồng thời cảm thấy thế giới của mình đã trọn vẹn.

Khi một người trở thành thói quen, bạn không muốn rời xa người ấy. Còn khi bạn yêu một người, bạn sẽ không rời xa người ấy.

Khi một người trở thành thói quen, nếu phải xa nhau, sự quen thuộc sẽ càng lúc càng nhạt. Còn khi bạn yêu một người, nếu phải xa nhau, bạn sẽ càng lúc càng yêu.

Khi một người trở thành thói quen, bạn cho rằng việc ở bên người ấy là điều hiển nhiên. Còn khi bạn yêu một người, đơn giản là bạn muốn ở bên người ấy.

Khi một người trở thành thói quen, phần lớn là vì chính bạn, vì người ấy tốt với bạn nên bạn mới ỷ lại. Còn khi bạn yêu một người, bạn sẽ đứng ở vị trí của đối phương mà nhìn nhận vấn đề, thay vì chỉ suy nghĩ cho lợi ích của bản thân.

Khi một người trở thành thói quen, đó là phản ứng vật lý. Còn khi bạn yêu một người, đó là phản ứng hóa học.

Khi một người trở thành thói quen, có người ấy ở bên, bạn thấy yên tâm. Còn khi bạn yêu một người, có người ấy ở bên, bạn thấy hạnh phúc.

Khi một người trở thành thói quen, bạn sẽ quen với việc người ấy đến bên bạn. Còn khi bạn yêu một người, bạn sẽ quen với việc đến bên người ấy.

Khi một người trở thành thói quen, khi người ấy đi xa, bạn sẽ lạc lõng, sẽ trống vắng. Còn khi bạn yêu một người, khi người ấy đi xa, bạn sẽ nhớ nhung, sẽ phát điên.

Khi một người trở thành thói quen, người ấy có người mới, bạn sẽ thở dài rồi quên đi. Còn khi bạn yêu một người, người ấy có người mới, bạn sẽ ghen tuông rồi khóc lóc.

Khi một người trở thành thói quen, những lúc muốn nói chuyện với ai đó, bạn sẽ nhấc máy lên gọi cho người ấy đầu tiên. Còn khi bạn yêu một người, bạn chỉ muốn lúc nào cũng được ở bên người ta.

Khi một người trở thành thói quen, bạn có thể buông tay, bạn có thể quên đi, sẽ không quá đau, chỉ đôi khi thấy cồn cào. Còn khi bạn yêu một người, có lẽ bạn sẽ buông tay được nhưng chắc chắn chẳng bao giờ quên đi, sẽ đau đến tận xương tủy, thậm chí còn hằn sâu vào kí ức.

Khi một người trở thành thói quen, có lẽ vì bạn quá cô đơn, có lẽ vì khi ấy, chỉ có mình người ấy thôi. Còn khi bạn yêu một người, không liên quan đến việc bạn cô đơn hay không, chỉ là giữa biển người mênh mông, bạn chỉ nhìn thấy duy nhất người ấy.

Khi một người trở thành thói quen, thực chất cái bạn quen là những quan tâm của người ấy. Còn khi bạn yêu một người, điều bạn quen là một cá nhân, là người ấy, không phải là những gì người ấy làm.

Khi một người trở thành thói quen, bạn vẫn sẽ nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn. Còn khi bạn yêu một người, chỉ thỉnh thoảng bạn mới nghĩ đến mình.

Khi một người trở thành thói quen, nếu bạn làm ra hành động ngốc nghếch, bạn sẽ hối hận, cực kì hối hận. Còn khi bạn yêu một người, nếu bạn làm ra hành động ngốc nghếch, bạn sẽ cười với đám bạn, tự nhủ “Tao ngốc thật” nhưng trong lòng không hề hối hận, dù chỉ một chút.

Khi một người trở thành thói quen, bạn không muốn mất đi. Còn khi bạn yêu một người, bạn học được cách buông tay.

Khi một người trở thành thói quen, bạn cũng có thể thay thế bằng một thói quen khác. Bạn không cần phải cố gắng trở nên tốt hơn vì người ấy, chỉ là theo thời gian, mọi thứ cứ tự nhiên như thể nếu dùng tay phải viết chữ thì sẽ thuận tay hơn. Còn khi bạn yêu một người, tình cảm ấy đến từ trái tim, bạn sẽ lo lắng, sẽ mừng rỡ, sẽ luống cuống. Bạn sẽ sợ mình không tốt, sợ người ấy không thích, sợ vì một câu nói của người ấy mà mất ăn mất ngủ.

Khi một người trở thành thói quen, bạn hưởng thụ quá trình người ấy yêu bạn. Còn khi bạn yêu một người, bạn hưởng thụ quá trình cả hai yêu nhau.

Thói quen là tính khuynh hướng, chẳng hạn như ngày nào bạn cũng chờ điện thoại của người ấy. Còn yêu là tính khuynh hướng ngược, chẳng hạn như ngày nào bạn cũng gọi điện cho người ấy, dù bận rộn đến đâu, dù mệt mỏi thế nào.

Thói quen là hành vi. Còn yêu là cảm xúc.

Thói quen là thái độ. Còn yêu là tình cảm.

Thói quen có thể thay đổi. Còn yêu thì không.

Khi một người trở thành thói quen, bạn sẽ không muốn mất đi; nhưng nếu yêu một người, bạn lại học được cách buông tay – Ảnh 4.

“Em nhớ anh” – “Ah…”, đây là thói quen.”Anh nhớ em” – “Em cũng nhớ anh”, đây là yêu.

Tạo thành một thói quen mất 21 ngày, từ bỏ thói quen đó gấp khoảng 10 lần thời gian ấy.

Còn yêu có đôi khi chỉ mất 1 giây, nhưng muốn hết yêu lại cần cả đời.

Vì vậy, nếu không yêu một người, hãy cố gắng đừng khiến người ấy trở thành thói quen.

Còn nếu bạn yêu một người, chắc chắn bạn sẽ mong chờ người ấy trở thành thói quen của mình.

sưu tầm

Bình luận Facebook