Hai chữ “Thay lòng” nghe sao nặng nề quá nó như một sợi dây đang thắt trái tim của anh lại, nó như một chiếc hộp vô định toàn màu đen ….anh xót lòng khi nghe chữ “Thay” rồi chợt nghĩ đến việc em đã rời bỏ anh thì anh lại muốn khóc.
Những giọt nước mắt không hiểu sao hôm nay chúng lại bị tác động bởi một ngoại lực nào chúng như đang chạy đua, phải chăng chúng cũng có thể được xem như một cuộc vượt ngục chúng liên tục chạy thoát khỏi mắt và lăn dài trên má anh nhưng kết quả chúng phải rơi xuống mặt đất và biến mất. Chỉ có nỗi nhớ về em trong anh là cứ tồn tại mãi.
***
Anh nghe mọi người nói rượu là thứ giải sầu tuyệt vời nhất. Vâng nó đúng lắm vị cay, vị nồng, rồi hơi men nó làm đầu lưỡi anh tê dại, người nóng bừng lên, cảm xúc thì lâng lâng một cách vô định và lúc anh say nhất say đến độ không còn biết gì cả chỉ biết là mình đang đau cả thể xác lẫn tinh thần, Nhưng mà thà nó cứ như vậy cho dù thể xác anh đau nhiều hơn cũng được bởi chỉ có vậy anh mới vơi đi phần nào nỗi nhớ.
Anh say quá rồi, anh thiếp mắt ngủ đi khi nào anh cũng không hay mãi đến sáng hôm sau người nửa tỉnh nửa say rồi như một thói quen anh chợt quơ tay tìm vội chiếc điện thoại của mình, trong vô thức anh lại vào zalo soạn tin nhắn nhưng chợt nhớ là gửi cho ai? – khi zalo facebook hay số điện thoại anh đều bị em chặn. Nhưng mà anh cũng lì lắm, anh cứ gửi, gửi câu chúc buổi sáng tốt lành đến em và lời dặn dò mà anh nghĩ những ai từng yêu đặc biệt là yêu xa cũng từng nói: “em nhớ ăn uống đàng hoàng nha” rồi nghe tiếng chuông tin nhắn đến rõ ràng là bản thân anh biết thậm chí anh thuộc cả từng chữ từng dấu: “Xin lỗi! Hiện tại tôi không muốn nhận tin nhắn.” nhưng không hiểu tại sao anh vẫn mừng vui như một đứa trẻ được kẹo để rồi khi nhìn thấy những dòng chữ ấy anh mới tỉnh ra.
Điều kì lạ hơn mà cả anh cũng không hiểu là anh cứ nhắn như vậy mỗi sáng rồi mỗi trưa và luôn nhắn: “Chúc em ngủ ngon” vào buổi tối dù biết kết quả trả lại luôn là dòng tin: “Xin lỗi!……”, nực cười hơn là anh tự tạo cho mình thêm một tài khoản facebook mới để mỗi ngày cứ hễ rảnh là cứ lén vào tường nhà em để xem những dòng trạng thái em đăng, để coi hôm nay em có vui không? Để anh có thể thấy em biết em đi đâu làm gì? Và quan trọng hơn anh cứ vào từng bài viết, xem tất cả những người đã like, đọc hết mọi dòng cmt chỉ để muốn biết em với người ấy như thế nào?
Anh như một kẻ tự kỉ anh cố tìm cho mình một góc nhỏ, không cần ánh sáng gì cả chỉ để ngồi rồi đọc, xem lại những hình ảnh những dòng tin nhắn của anh và em. Anh luôn chụp màn hình lại những dòng trạng thái, những tấm ảnh của em với người ấy,.. anh làm vậy không phải để mọi người biết và thương hại anh mà anh làm vậy là để tự dặn với lòng mình: “em không còn là người con gái của riêng anh nửa rồi!” nhưng mà nó dường như vô tác dụng không một lúc nào anh không nghĩ về em, anh cố làm nhiều việc, làm cho thật mệt, làm để không còn thời gian nhớ đến em nhưng em ơi mất em anh như mất cả ánh sáng, xung quanh anh mọi thứ đều màu đen và anh lại khóc, khóc nữa rồi…..
Em nhớ không? em từng noí: “là đàn ông thì không được khóc dù bất cứ chuyện gì” nhưng cho anh xin lỗi bởi anh là người phàm trần anh không phải là thần thánh hay là người có trái tim sắt đá, anh cũng biết buồn, biết đau và anh xin em cho anh được khóc đến khi không còn nước mắt thì tự dưng anh sẽ dừng. Anh khóc không phải vì anh yếu đuối mà anh khóc là bởi anh vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng với cuộc đời mình, và anh căm hờn người đã cướp em ra khỏi đời anh cảm giác nhìn em bên Hắn anh đau đau còn hơn hàng ngàn nhát dao đâm vào anh và cứ mỗi lần anh thấy vậy thì mắt anh anh lại cay, môi anh có vị mặn bởi những giọt nước mắt nó lại xuất hiện, nhưng anh tự trách anh nhìu hơn là trách Hắn bởi anh đến với em sai thời điểm, anh không cho em được cái gọi là hạnh phúc, anh đã để em phải cô đơn, chịu đựng anh quá nhiều để rồi khi mất em anh mới nhận ra ANH SAI RỒI!!!
Ai còn người xin hãy trân trọng họ, hãy thử cho nhau cơ hội dù chỉ 1 lần và đừng bao giờ để bạn phải hối tiếc như tôi. Đừng bao giờ chịu cái cảm giác người mình yêu yêu người khác như tôi nó giống như trái tim bạn đang có 1 khoảng trống rất lớn và rồi khoảng trống ấy nó cứ thắt lại như quả bóng đang căng mà xì hơi. Và cảm giác đó nó làm tôi sợ nhiều thứ lắm. Tôi sợ phải đi ngang những con đường mà hai đứa từng đi, tôi sợ nghe lại những bài hát mà em thích nghe, tôi sợ … sợ tất cả mọi kỉ niệm giữa tôi và cô ấy…tôi sợ chúng ùa về một cách ào ạt khiến tôi sẽ không thể điều khiển cảm xúc của mình được nữa và rồi nước mắt đàn ông lại rơi thêm 1 lần nữa…………..
Gửi Em…………….
S.T