Có ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau? Người đến trước hay đến sau, cũng bắt đầu bằng chữ duyên và kết thúc bằng một chữ phận.
Em từng hỏi, “hạnh phúc được đo bằng gì?”. Anh từng trả lời, “đo bằng kỷ niệm”. Ừ thì bằng kỷ niệm thôi. Em không có gì ngoài những vụn vặt yêu thương chỉ gói ghém trong hai từ kỷ niệm đó.
Chúng ta từng nắm tay chưa anh?
Em hay đặt cho anh những câu hỏi kiểu vậy. Chỉ để anh lắc đầu rồi nắm tay em một lúc thật lâu. Cái nắm tay ngày đó không đủ dài để hai đứa cùng nhau đi đến trọn hướng, bước đến trọn đường. Nhưng cái nắm tay đủ ấm giữa cái trời gió bắc xuyến xao lòng người của những ngày tháng cũ.
Chúng ta không hay nói nhiều về tương lai, không bông đùa về trẻ nhỏ. Chỉ là những câu chuyện vụn vặt của anh ngày còn đi học. Những chuyện dở khóc, dở cười của em khi đi làm thêm. Vậy mà đến tận bây giờ, em vẫn còn nhớ. Nhớ cái nắm tay dìu đi của anh, khiến em đỡ chơi vơi giữa những năm tháng khó khăn đó.
Anh đã khoác vai ai chưa?
Em vẫn thầm cảm ơn anh những ngày đó. Ngày anh đến với bó hoa trên tay, em bước ra từ giảng đường Đại học. Anh xuất hiện đúng vào những dấu mốc của cuộc đời, khiến em đến rơi nước mắt. Rồi hỏi em, phải quên như thế nào? Anh cứ hay bất chợt đến, rồi bất chợt đi. Kiểu nắng ban trưa, mà đổ mưa không hề có mây giăng lối. Anh hay nhắn, “anh đến dưới sân, xuống đi, anh đợi”. Anh không tạo cho em thói quen, nhưng em thì không bao giờ chịu buông bỏ.
Anh đã hôn ai chưa?
Em chưa quên được. Và có lẽ không quên được. Cái hôn giữa tâm những giông bão cuộc đời em. Cái hôn không đủ sâu để kéo chúng ta đến một miền đất hứa. Nhưng cái hôn đủ nồng để em thấy mình nhỏ bé trong lòng anh. Ánh mắt anh nhìn em lúc đó, khiến em không quên được. Là tình yêu hay là tình thương. Là say nắng hay chỉ lưng chừng thì niềm thương anh mang, nỗi nhớ em giữ, vẫn là cả chân thành.
Em không khóc vì một lời nói yêu. Nhưng em rơi nước mắt vì một lời nói nhớ.
Cái ôm không đủ rộng để mang đến cho nhau một tình yêu. Nhưng cái ôm đủ nhiều khiến em không quên một nỗi nhớ. Cái ôm của anh đủ khiến những khoảng trống trong em được lắp đầy. và nỗi buồn trong em được xoa dịu.
Hạnh phúc của một người, nếu đo bằng nỗi nhớ thì em có cả bầu trời. Nếu đo bằng kỷ niệm, em có cả ký ức.
Hôm nay, trong vô vàn những đám mây trên bầu trời kia, em lật lại một trang ký ức của mình, em thấy anh vẫn đứng đó, ngồi dưới một góc sân, đợi em…
Em chỉ nhớ anh một chút thôi…
Hồng Ngọc