Người đời học nhớ, ta học quên
Quên đi vướng bận, những cồng kềnh
Đau khổ sầu thương, thời buông bỏ
Tiếc gì ôm lấy…khổ buồn tênh.
Người đời học ghét, ta học thương
Thương người thương bạn, vạn nẻo đường
Từ ái hoa tâm, hương thơm ngát
Miên toả dặm trường…phản phất hương.
Người đời học khóc, ta học cười
Cười cho cuộc sống, mãi thêm tươi
Ủ rủ ôm buồn, chi thêm khổ
Lạc quan ta sống…trọn kiếp người.
Người đời học nói, ta học câm
Ít nói ít nghe, ít lỗi lầm
Thị phi đen trắng, thời gạt bỏ
Đừng nên ôm lấy…cấy vào tâm.
Ta thời nên học, vạn sự không
Buồn vui vương vấn, chỉ bận lòng
Sắc không, không sắc, vô thường ấy
Có rồi lại mất…hoá hư không.
Phật dạy ta nên, thức tĩnh lòng
Tu rèn tâm tánh, mới hằng mong
Thoát miền đau khổ, vòng sanh tử
An lạc trời tây…chốn tiên bồng.
Ngạo Thiên