Bất chợt một ngày mọi thứ hóa hư không
bàn tay chẳng chạm được vào những điều bé bỏng
áp ngón tay lên, thấy lòng mình trống rỗng
khua khoắng tìm quanh chỉ thấy vết trượt dài…
Bất chợt một ngày mỏi bước thấy mệt nhoài
bàn chân muốn dừng tìm bờ vai – và khóc
ước muốn nhỏ nhoi tưởng buồn cười, ngu ngốc
những giọt nước bay khô khốc ngược về tim…
Có những ngày bất chợt sợ lặng im
sợ không ai biết trái tim mình tồn tại
sợ thứ cuối cùng nắm chặt tay giữ lại
vừa hé mở ra
… lại hóa bụi tàn!
sưu tầm
Bình luận Facebook