NẾU CÓ THỂ QUAY NGƯỢC CHIỀU NĂM THÁNG
Có những ngày Sài Gòn mưa rả rích, nắng ngủ quên trên những bậc thềm, ngày cứ vậy mà lãng đãng trôi đi chậm rãi. Người ta tay nắm tay nhau đi trên những con đườn...
Ta đã thấy Hạ về lay bông phượng
Ve dậy rồi sau giấc mộng êm say
Bằng lăng tím rưng rưng vương màu mực
Tuổi học trò vun mơ ước đầy tay
Trường, lớp cũ… bạn bè giờ dẫu cũ
Kỷ niệm xưa nơi ký ức vẫn bền
Bao khát vọng thời hồn nhiên ấp ủ
Khi Hạ về lại thầm thĩ gọi tên.
Ta vẫn cất trong ngăn tim bé nhỏ
Chút xôn xao rung động thuở dại khờ
Lòng cũng thích mà giả vờ chả thích
Lời tỏ tình… ta kiêu hãnh làm ngơ.
Thời gian chảy, trôi qua nhiều mùa Hạ
Ta cũng trôi trong vô ngã tuổi đời
Vẫn mắc lại giữa tim mình bản ngã
Để Hạ về lặng nhớ… Hạ xưa ơi…!
MỘC MIÊN