Em thường kể với anh
Rằng cuộc đời sao mà trắc trở quá
Em miệt mài, em hối hả
Bon chen với những dối trá, lọc lừa
Em thường kể với anh
Rằng có những ngày mưa
Em thấy mình cô đơn hơn chiếc bóng
Tiếng mưa rơi hay tiếng lòng em vô vọng
Buốt lặng cả tiếng cười …
Em thường kể với anh
Rằng cuộc sống này chỉ như một trò chơi
Mà em chỉ là một người nhập vai nhỏ bé
Luật đời đâu phải lúc nào cũng kín kẽ
Em phải vượt qua – bằng những lý lẽ của riêng mình
Em thường kể với anh
Rằng mỗi buổi bình minh
Em ước mình thức dậy bên một vòng tay ấm áp
Em sẽ nũng nịu, sẽ ngủ vùi thêm một lát
Sẽ có người xoa lưng cho em và hát
” Em là cơn gió mát của bầu trời … “
Em thường kể với anh
Rằng có những lúc mỏi mệt rã rời
Em chỉ muốn trở về nơi mình sinh ra, bỏ lại sau đời mọi ồn ã
Về với những cánh đồng xanh, những lũy tre già và những con đường làng vàng lá
Về mái nhà với những khoảng thời gian yên ả
Về nơi mà em sẽ có tất cả
Sẽ ôm em trước những nghiệt ngã của cuộc đời
Em thường kể với anh
Rằng em muốn nghỉ ngơi
Muốn được dựa vào người em tin tưởng nhất
Người sẽ không bao giờ bỏ em mà đi mất
Sẽ cho em tất cả yêu đương
Sẽ cùng em đi đến cuối con đường…
Em thường kể với anh
Rằng mình, vốn dĩ thật đáng thương …
Nhưng em ơi !
Cuộc đời, âu cũng vô thường lắm
Đâu phải bầu trời nào cũng xanh và đám mây nào cũng trắng
Đâu phải vạt nắng nào cũng ấm và cơn gió nào cũng êm
Em vẫn phải vượt qua nỗi cô quạnh của màn đêm
Vượt qua cả bão giông với nỗi cô đơn xâm chiếm
Có gì đâu em ơi !
Đừng ngần ngại mà hãy cứ yêu và dâng hiến
Hãy cứ sống và nở một nụ cười bất diệt
Những gì đã qua, hãy dành tặng lời vĩnh biệt
Vì cuộc sống này, hạnh phúc này mãi luôn bất biến
Sẽ luôn bên em – như mọi lúc em cần !
( Mạnh mẽ lên nào, thiên thần của anh … )
Nhâm Việt Hùng.