Ngày chị về nhà anh ra mắt, mẹ anh và chị gái đã tỏ thái độ với chị. Mặc dù không nói ra mặt nhưng chị hiểu chị gái anh và mẹ anh đã có ý mai mối cho anh vài cô gần nhà mà bố mẹ họ có chức quyền.
***
Chị là một cô gái trẻ trung xinh đẹp và duyên dáng. Thời đi học chị là mục tiêu theo đuổi của biết bao chàng trai. Mái tóc dài thướt tha, làn da trắng trẻo khiến chị luôn được chú ý khi xuất hiện trước đám đông. Anh là chàng trai bảnh bao tính tình hiền lành và chân thật đã làm trái tim chị xao xuyến. Ra trường chị làm y tá cho một bệnh viện lớn ở tỉnh và anh là một cán bộ ở sở xây dựng. Hai người cứ yêu nhau trong sáng và hạnh phúc.
Ngày chị về nhà anh ra mắt, mẹ anh và chị gái đã tỏ thái độ với chị. Mặc dù không nói ra mặt nhưng chị hiểu chị gái anh và mẹ anh đã có ý mai mối cho anh vài cô gần nhà mà bố mẹ họ có chức quyền. Bố anh đã mất từ khi anh còn nhỏ nên chị hiểu sự quan tâm của mẹ anh cho anh là rất lớn. Sau khi bữa cơm kết thúc, chị một mình rửa bát. Dọn dẹp gọn gàng mọi thứ xong xuôi chị lau tay vội chạy lên phòng tìm anh, vì vừa uống chút rượu nên chắc anh khá mệt đã lên phòng nghỉ trước. Khi đi qua phòng mẹ anh thấy tiếng mẹ anh và chị gái đang nói chuyện với nhau khiến chị phải dừng lại lắng nghe:
“Cái thằng ngu, bao nhiêu đứa xinh đẹp nhà giàu thì không chọn đi chọn cái con đấy. Bố mẹ làm ruộng chứ có làm vua quan gì đâu mà để thăng quan tiến chức”
Mẹ anh vừa dứt lời thì chị gái anh cũng thêm vào:
“Ui giời, nói không nghe thì chịu. Chả biết cái thằng nhà mình yêu cái gì, đẹp có mài ra ăn được không”
Nước mắt chị tuôn rơi, hoá ra gia đình chị không có điều kiện nên bị mẹ anh và chị gái anh coi thường như thế đây. Chị chạy vào phòng tìm anh nằng nặc đòi anh đưa về nhà ngay. Anh đang ngủ bị gọi dậy ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì nhưng để chiều lòng chị vẫn cố dậy đưa chị về. Trên đường về chị cứ nằng nặc chia tay, anh dừng xe ôm chị vào lòng và nói:
“Đồ ngốc, em lấy anh hay lấy mẹ anh. Hạnh phúc đôi ta là mãi mãi vì thế đừng bao giờ quan tâm ai nói gì. Em chỉ cần biết anh yêu em là đủ”
Câu nói của anh khiến chị ấm lòng, vì tình cảm của hai người đã sâu nặng nên chị vẫn chấp nhận đến với anh dẫu biết rằng sóng gió sẽ sau lưng mình.
Ngày chị và anh lên xe hoa, bạn bè chúc mừng cho cặp đôi trai tài gái đẹp. Lòng chị nặng nề, dù cười đó nhưng âu lo luôn quẩn quanh. Xong việc, mọi người về hết một mình chị lủi thủi lau chùi dọn dẹp ngôi nhà ba tầng. Nước mắt chị tuôn rơi, anh nắm tay chị an ủi: ” anh sẽ luôn bên em mà”
Sau lễ cưới hai anh chị đã chuẩn bị đi hưởng tuần trăng mật thì bất ngờ bà kêu đau bụng. Chị lo lắng bàn với anh hoãn lại chuyến đi. Thực ra đó là kế hoạch bà chị gái anh đã bàn với mẹ anh. Chị vẫn vui vẻ lo cho sức khoẻ bà mà huỷ kế hoạch dự định.
Có anh bên cạnh chị cũng yên tâm và vui vẻ. Hai người tối tối lại cùng nhau nghe nhạc, nằm cạnh nhau kể cho nhau nghe những chuyện vui buồn ở cơ quan.
Rồi chị có bầu, anh vui mừng ra mặt, quan tâm chiều chuộng hết mực. Mẹ anh hậm hực trong lòng vô cùng. Bà bắt đầu tỏ thái độ rõ rệt. Buổi sáng anh luôn dậy sớm mua đồ ăn cho vợ và cả mẹ. Thế nhưng bà bảo:
“Mày cứ lo mà đi làm không phải mua cho ai hết, lớn rồi không phải con nít mà phải hầu đến tận miệng thế”
Anh nói lại: “Mẹ hay nhỉ, mẹ không muốn thì ngày mai con không mua cho mẹ nữa. Nhưng vợ con thì con phải quan tâm”
Bà không nói câu gì bực bội quay đi.
Anh cứ yêu chị như thế, luôn bảo vệ và chiều chuộng mặc cho ai nói gì. Chị thấy hạnh phúc bên người chồng như vậy dù biết mẹ chồng không thích gì mình. Bà luôn mặt nặng mày nhẹ nói nọ nói kia với chị khi không có anh. Có lần bà hỏi chị:
“Con có thấy con lấy được thằng Bảo là may mắn không. Đúng là chuột sa chĩnh gạo nhỉ”
Chị im lặng, nhẫn nhịn không nói gì. Chị sợ chị không kiềm chế được cảm xúc sẽ oà lên khóc ngay lúc đó. Chị không hiểu tại sao mẹ chồng chị luôn ác cảm với chị chỉ vì giàu nghèo. Hình như bà luôn nghĩ rằng chị lấy anh vì nhà anh giàu, anh có chức quyền. Chị như một con mèo thu mình lại trong ngôi nhà mênh mông đó. Chỉ có anh là chỗ dựa tinh thần duy nhất cho chị.
Rồi tháng thứ tư, khi anh vừa đưa chị đi siêu âm về. Bà đã đứng ngay cửa chạy ra hỏi:
“Thế nào, con trai hay gái?”
Anh lên tiếng:
“Con gái đầu lòng là sướng nhất bà rồi nhé”
Bà sầm mặt lại:
“Không có cháu trai thì mày đừng oai”
Anh cãi lại:
“Bà đừng có quan niệm cổ hủ thế đi. Con nào cũng là con”
Chị lẳng lặng lên phòng, mặc cho hai mẹ con anh ở dưới đứng tranh cãi. Bao nhiêu nỗi buồn, áp lực từ ngày chị đồng ý là vợ anh khiến chị già đi trông thấy. Chị không còn tươi vui rạng rỡ khi thưở mới yêu. Cánh cửa hôn nhân đã làm chị mệt mỏi, bao lần chị khóc, chị muốn nắm tay anh đến một nơi chỉ có anh mà thôi. Nhiều lần chị muốn nói với anh là chuyển ra ngoài ở riêng nhưng vì nghĩ tới mẹ anh một mình tuổi già chị lại thương không nỡ bỏ mặc bà. Chị cứ âm thầm với nỗi buồn.
Một ngày, cơ quan anh điều anh đi công tác một tuần, chị buồn bã níu tay anh. Một nỗi sợ khi không có anh khiến chị thấy bất an.
Ngay hôm sau anh đi, chị chồng đưa cháu đến chơi. Không hiểu vô tình hay cố ý mà chị chồng lại để chiếc ví cầm tay ngay trên ghế phòng khách. Hai đứa trẻ con nô đùa rồi làm rơi chiếc ví xuống gầm ghế mà không ai hay. Khi chị đang lúi húi nấu ăn trong bếp thì bà chị chồng lao vào gầm quát:
“Con kia, ví tao đâu?”
“Ơ, ví nào ạ” – chị nhỏ nhẹ
“Mày không phải diễn đâu, tao để trên ghế. Không mày cầm thì chắc nó có chân chạy đi đâu”
Bà mẹ chồng từ tầng trên đi xuống chưa hiểu đầu đuôi gì nói thêm:
“Tao không hiểu sao thằng Bảo đi lấy mày, đồ ăn cắp”
Bao nhiêu nỗi uất ức dồn nén, chị gào lên:
“Các người đừng có xúc phạm tôi, các người không có quyền”
Khi mà bà mẹ chồng và chị gái chồng đang sững sờ thì bọn trẻ con đã cầm ví chạy vào:
“Đây mẹ, ví mẹ rơi xuống ghế chứ có phải ai lấy đâu. Mẹ không chịu tìm lại đi trách người khác”
Mẹ chồng và chị chồng im lặng ngại ngùng. Nước mắt chị đã ướt nhoè. Chị nấc nghẹn nói:
“Tôi sẽ không ở thêm 1 phút nào trong ngôi nhà này nữa”
Chị lấy xe phóng nhanh ra cầu. Chị không thể chịu đựng được cuộc sống như hiện tại nữa rồi. Chị nhắn tin cho anh: “Kiếp sau chúng ta vẫn là vợ chồng anh nhé. Em yêu anh”
Chỉ sau bốn tháng cưới nhau, chị đã chọn cái chết. Cuộc sống không lấp lánh như tình yêu của anh dành cho chị. Chị yêu anh nhưng không thể sống bên người mẹ chồng như vậy. Anh đọc tin nhắn chị gửi, oà khóc nức nở. Sau mấy tiếng, anh đã về tìm chị. Anh gục gã bên bờ sông ôm xác chị khóc ngất.
Tuyết Nhung