GIÓ THÁNG MƯỜI VẮT NGANG NỖI NHỚ
Anh như gió tháng 10 vắt ngang nỗi nhớ của em
Nhẹ lắm thôi mà sao buồn đến thế
Ta bỏ quên nhau trong cả từng câu chuyện kể
Chẳng biết gọi gì sau những tháng ngày xa
Em để hồn mình theo gió tan ra
Một chút hương yêu tình đầu chớm ngọt
Đã qua lâu lắm rồi mà sao còn đắng đót
Khi nhớ một người đã hóa những ngày xưa
Rả rích nỗi buồn tan chảy giống hạt mưa
Nhẹ lắm… mà sao đau đến thế
Mình lãng quên những ngày xưa chẳng kể
Để một ngày…gom nhặt…. thương đau
Đã giấu rất lâu rồi, viết tiếp chuyện tình với những người sau
Cứ ngỡ vết thương theo thời gian lành lại
Có biết đâu một ngày nắng vàng mê mải
Anh bước trộm vào lòng… em đắng cháy bờ môi.
Những tưởng thật gần sao quá đỗi xa xôi
Muốn gọi tên nhau, để rồi e ngại
Có một nỗi đau vương hồn tím tái
Khao khát ngày xưa, chẳng thể quay về.
Nghinh Nguyễn