GIẬN…

Mấy hôm… hờn giận một người
Nỗi buồn dai dẳng rã rời tâm can
Trong lòng khó chịu xốn xang
Cớ gì hờn dỗi để mang thêm buồn ?

Giận người mắt đẫm lệ tuôn
Giận luôn giọng nói, ghét luôn nụ cười
Nhan sắc tàn tạ kém tươi
Như hoa tàn héo như trời không mưa


Anh gọi thì em “dạ, thưa ”
Còn anh nóng tính từ xưa tới giờ
Không gian lạnh lẽo như tờ
Thôi thì buông xả cho vừa lòng anh

Không còn nghĩ ngợi loanh quanh
Cho lòng thanh thản tươi xanh cuộc đời
Ngày ngày rộn rã tiếng cười
Thì niềm hạnh phúc cả đời an vui .

Ngoc vinh

Bình luận Facebook