Gai góc ngoài kia không đáng sợ bằng gai góc trong lòng người

Trong cuộc sống, có những thứ chẳng mất tiền nhưng đòi hỏi con người phải trả giá bằng cả trái tim, có những sự chọn lựa là miễn phí nhưng bắt buộc phải trả giá bằng những bước chân đầy tổn thương để trở về.

“Có kẻ dẫn một người mù vào khu rừng đầy gai rồi bỏ họ lại ở đó, về một mình. Vì bị mù, không nhìn thấy đường, nên rất khó để ra khỏi được khu rừng gai, nếu ra được cũng phải bị tổn thương rất nhiều, rất đau.Cũng như vậy, khi bị tâm tham sân si chi phối, người đời không khác một người mù, không nhận thức được mọi chuyện, không nhìn rõ được vấn đề; tâm tham sân si là kẻ dẫn đường, dẫn người đời vào một khu rừng đầy gai, rồi bỏ họ lại ở đó, để họ tự thoát ra”.

Khi không kiểm soát được tâm, chúng ta như một người mù.Có kẻ bị tâm hận thù làm cho mờ mắt, không còn nhìn thấy được giá trị của tình thương đẹp đến thế nào; có người lại bị tâm tham làm cho mê muội, không còn cảm nhận được hơi ấm của sự sẻ chia đáng giá ra sao. Tham lam, hận thù, nhỏ nhen đến mức không còn biết gì, rồi mặc tình để chúng lôi kéo đi, mà đường trần ngoài kia lại đầy gai góc.

Khi không có niềm tin vào điều tốt đẹp, lòng người như tấm chăn nghèo


Trong cuộc sống, có những thứ chẳng mất tiền nhưng đòi hỏi con người phải trả giá bằng cả trái tim, có những sự chọn lựa là miễn phí nhưng bắt buộc phải trả giá bằng những bước chân đầy tổn thương để trở về.

Tạo hóa cho con người có hai mắt, để có thể nhìn một vấn đề từ nhiều phía: nhìn vào những việc đang làm trong hiện tại rồi nhìn đến tương lai để thấy kết quả của chúng sẽ hình thành; nhìn vào nỗi buồn đang hiện hữu rồi nhìn lại hôm qua để thấy nguyên nhân nỗi buồn đó bắt đầu từ đâu; nhìn vào lòng mình rồi nhìn vào lòng người để hiểu được mức sát thương của một lời nói ác…. nhưng lắm khi chúng ta lại từ chối nhìn cuộc sống từ nhiều phía, có hai mắt nhưng chẳng dùng, nên thường thấy cuộc sống bị nghiêng.

Khi đôi chân đã bị quá nhiều vết thương, nó sẽ biết cách cẩn thận hơn trong từng bước đi. Khi trái tim đã đau đến cùng cực, nó sẽ bắt đầu lành trở lại.

Gai góc ngoài kia, cuối cùng, vẫn không đáng sợ bằng những gai góc trong lòng người.

Người đời, có lẽ chẳng mấy ai nhìn thấy bản thân mình đang mang đầy gai nhọn, ở xa thì vừa buồn vừa lạnh, nhưng mỗi khi đến gần lại vô tình làm tổn thương nhau.

sưu tầm

Bình luận Facebook