Em sẽ ổn mà có phải không em?
Trong những ngày Thu sót giọt mùa hoang hoải
Người ta bước đi để mình em đứng lại
Ôm trọn nỗi sầu mải miết chẳng nguôi.
Vào những ngày Thu còn vương vấn trong đời
Cuốn cả muộn phiền cho lá trôi hờ hững
Tháng Chín ngổn ngang, đợi tháng Mười làm bạn
Còn mỗi riêng em lại cô độc một mình
Và những ngày cuối tháng Chín im thinh
Đông gõ cửa gọi mưa về ướt lạnh
Ướt cả một trời yêu thương chóng vánh
Năm tháng bên nhau đau đáu đến nghẹn ngào
Đã một thời từng rất rất thương nhau
Thương cả nỗi đau phía sau người đến trước
Thương cả giấc mơ chưa bao giờ có được
Thương hết phần được phép phải thương…
Giờ những ngày trôi nhạt nhẽo tới tầm thường
Khi một kẻ đem tình yêu đi vội
Gói kỷ niệm buồn bằng một câu “xin lỗi!”
Để lại nơi này nuối tiếc ngẩn ngơ
Liệu có bao giờ trở lại được ngày xưa?
Thanh Hằng